Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 101 : Có thể tránh xa tôi ra được không?
Ngày đăng: 16:45 27/05/20
Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu một lần nữa rơi vào tình trạng căng thẳng.
Cố Thừa Diệu bắt đầu cuộc sống đi sớm về trễ. Anh rất bận, mang theo người của Cố Thị đàm phán được thêm một công trình nữa.
Cộng lại Cố Thị có ba công trình đang được xây dựng. Anh có muốn không bận cũng khó.
Diêu Hữu Thiên cũng bận, cô cố ý tránh mặt Cố Thừa Diệu. Mỗi ngày đều đi trễ về sớm.
Chính là để tránh đụng mặt với Cố Thừa Diệu.
Dưới tình thế này, Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu rõ ràng ở chung trong một căn nhà nhưng đã một tuần không gặp mặt nhau.
Cố Thừa Diệu thậm chí ngay cả cơm cũng không về nhà ăn.
Ánh mắt dì Dương mỗi lần nhìn thấy Diêu Hữu Thiên rất kỳ lạ. Nhưng bà chỉ là một người giúp việc theo giờ, đương nhiên không dám nói nhiều.
Trong văn phòng, Tiểu Vi thấy Diêu Hữu Thiên vừa cúp điện thoại.
Liền đưa tài liệu trân tay đặt trước mặt cô.
Diêu Hữu Thiên đang định ký tên thì điện thoại của cô đổ chuông.
Sau khi tan sở, Diêu Hữu Thiên nhìn vào người anh trai lớn hơn mình hai tuổi Diêu Hữu Thế đang xuất hiện ngay trước mắt mình.
Nếu nói Diêu Hữu Quốc là đĩnh đạc, Diêu Hữu Gia là phóng khoáng thêm chút phong lưu. Diêu Hữu Quyền là cẩn thận.
Vậy thì Diêu Hữu Thế hoàn toàn được coi là một người đàn ông rạng rỡ như ánh mặt trời.
Ngũ quan của anh có đôi phần giống với Diêu Hữu Thiên. Thân hình không thấp, cao 1 mét 78, có điều rất gầy do thường xuyên thức đêm, cả người gầy gò.
Trên mặt đeo một cặp kính, lúc cười chói lóa như ánh mặt trời khiến người khác nhìn vào đặc biệt vui vẻ.
Lúc trước Diêu Hữu Thế đều mặc áo phông quần jeans, mặc quần áo rất tùy hứng, nhưng hôm nay lại mặc đồ Tây thắt cà vạt. Nhìn rất nghiêm túc.
Diêu Hữu Thiên mới biết rằng bộ truyện tranh của anh trai mình được một công ty điện ảnh chọn, đối phương muốn chuyển thể thành phim.
Hợp đồng cũng ký xong xuôi, hôm nay tổ chức tiệc ăn mừng.
Diêu Hữu Thế không có bạn gái đi cùng, hôm nay thư ký vừa vặn có việc bận, liền lôi kéo Diêu Hữu Thiên đi chung.
“ Bộ đồ này của anh, được không?” Lâu ngày không mặc đồ Tây, Diêu Hữu Thế không quen.
Diêu Hữu Thiên hơi buồn cười, người anh trai này của mình hay thật: “ Được, được, rất được. Em tin chắc ngày hôm nay mọi người phải ghen tị với em.”
Diêu Hữu Thế liếc qua Diêu Hữu Thiên, lắc đầu: “ Anh nghĩ là hôm nay mọi người sẽ ghen tị với anh thì đúng hơn.”
Diêu Hữu Thiên cũng nhìn chân mình vừa định đưa tay đi xoa thử thì động tác của Triệu Bách Xuyên còn nhanh hơn cô.
Tay của anh đặt vào chỗ cô bị thương, nhẹ nhàng xoa bóp.
“ Á.” Diêu Hữu Thiên hít một hơi, sắc mặt cũng đổi màu.
Triệu Bách Xuyên không dừng tay lại. Ánh đèn trong vườn hoa rất tối, bên cạnh chiếc ghế có một chiếc đèn vàng.
Nhờ ánh đèn nhìn vào chân của Diêu Hữu Thiên, rất trắng, da cũng rất đẹp.
Triệu Bách Xuyên nhìn chăm chú, ánh mắt khộng nhịn được mà rơi trên chân cô.
Kết hợp với chiếc váy hôm nay Diêu Hữu Thiên mặc, trên chân cô mang một đôi giày gót nhọn màu bạc. Chính vì như vậy mới không cẩn thận bị trẹo chân.
Sợi dây mảnh vòng từ cổ chân cho đén mu bàn chân.
Bàn chân mềm mại đầy đặn rất đáng yêu.
Diêu Hữu Thiên cảm nhận được ánh mắt của anh, không chịu được mà rút chân về.
Không ngờ động tác quá mạnh. Tay của Triệu Bách Xuyên nắm lấy chân cô lần nữa.
Giằng co một hồi, càng khiến vết nghiêm trọng thêm.
“ Á…” Diêu Hữu Thiên lại kêu lên một tiếng. Triệu Bách Xuyên nhanh chóng buông tay ra.
“ Cô làm sao vậy?”
“ Anh có thể tranh xa tôi ra được không?” Diêu Hữu Thiên nói thẳng không hề khách khí, anh ta đứng ở đây chỉ sợ rằng chân của cô không thể nào mà khỏi được nữa.
Triệu Bách Xuyên ngơ ra một lúc, trong con mắt tuấn mỹ hiện lên ý cười.
Từ lúc anh nhận giải thưởng ngôi sao điện ảnh hạng A từ nước ngoài về, đây là lần đâu tiên nghe được một câu ra lệnh không hề khách sáo như vậy.
Anh cảm thấy bản thân có vẻ bề ngoài không đến nỗi nào chứ nhỉ?
Có chút bất ngờ, cũng có chút buồn cười, nhiều hơn nữa là một cảm giác khó hiểu. Anh nhìn chằm chằm vào mặt của Diêu Hữu Thiên, dường như đang muốn biết cô thật sự là đang chống đối mình hay là lạt mềm buộc chặt đây.
Nhờ vào ánh sáng của ngọn đèn, anh thấy rõ ràng Diêu Hữu Thiên thật sự là không muốn nhìn thấy anh.
Có chút bất ngờ mà đứng dậy, nhưng không rời đi.
………………………………………………………………………………………………
Lời tác giả: Cố thiếu gia mau đến đi, vợ sắp bị người ta cướp mất rồi kìa.