Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 104 : Lẽ nào cô yêu tôi rồi
Ngày đăng: 16:45 27/05/20
“ Tôi tự mình bôi thuốc được, anh về phòng đi.”
Cố Thừa Diệu không hiểu tại sao cô lại đổi thái độ.
Nhìn cổ chân cô: “ Cô tự bôi thuốc được à? Bác sỹ có nói phải xoa bóp cẩn thận không thì đến mai cũng không hết đau.”
“ Đau thì cũng không liên quan đến anh.” Khẩu khí của Diêu Hữu Thiên hơi bực bội, cô thật sự không muốn nhìn thấy Cố Thừa Diệu, càng không muốn anh quan tâm đến mình thế này.
Cô thà rằng anh cứ như lúc trước, toàn nói lời khó chịu, độc mồm độc miệng.
Hoặc coi cô như một kẻ lạ hay người ở ghép chứ đừng tỏ ra như bây giờ.
Cố Thừa Diệu đứng bất động, sắc mặt bình thản đến mức không nhìn ra bất kỳ suy nghĩ gì.
Chỉ có đôi mắt bén nhọn quét qua khuôn mặt của Diêu Hữu Thiên.
Ánh mắt như muốn lột trần cô, nhìn vào Diêu Hữu Thiên khiến cô có cảm giác mất tự nhiên.
Bực bội, giằng xé, nhiều hơn nữa là sự bất mãn.
Sự quan tâm quá đột ngột của anh làm cho cô bức bách, cô muốn tránh xa anh một chút.
“ Anh nhìn cái gì? Tôi nói là tôi có thể tự bôi thuốc, anh về phòng đi.”
Cố Thừa Diệu không những không đi mà nghiêng mặt nhìn thẳng vào mắt Diêu Hữu Thiên.
Diêu Hữu Thiên nói xong câu nói đó lập tức cảm thấy thái độ của chính mình quả thật có chút mất lý trí.
Muốn bình tĩnh lại nhưng anh cứ nhìn chằm chằm vào cô.
Quay mặt đi không muốn đối diện với anh.
Thấy cô có ý né tránh. Cố Thừa Diệu đột nhiên nghĩ đến một ý nghĩ không thể tin nổi.
“ Cô đuổi tôi đi như vậy, lẽ nào là sợ bản thân mình yêu tôi à?”
Diêu Hữu Thiên trợn tròn mắt, lập tức bác bỏ: “ Ai, ai thèm yêu anh chứ? Anh đừng có tự kiêu quá thế.”
“ Không phải là được rồi.” Nằm ngoài dự đoán, Cố Thừa Diệu cũng không muốn tranh cãi nhiều, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm, thái độ có vẻ yên tâm hơn phần nào: “ Đừng yêu tôi. Vì tôi sẽ không yêu cô đâu.”
Người mà anh yêu chỉ có một mình Yên Nhiên, sẽ không có bất kỳ người phụ nữ nào khác.
Nếu cô yêu anh, người chịu thiệt sẽ là cô.
Biết rất rõ hiện thực cũng biết rõ câu trả lời này.
Nhưng trong lòng Diêu Hữu Thiên vẫn không thể không chế mà nhói đau.
Cảm giác nhói đau ấy rất nhẹ. Nhẹ đến mức nếu cô không chú ý thì không thể nào biết được.
Cơ thể được Cố Thừa Diệu bế lên lần nữa, trong lúc cô còn thất thần nên không lên tiếng ngăn cản.
Anh đặt cô ngồi lên giường, sau đó lấy thuốc bắt đầu xoa trên cổ chân cô.
Bàn tay anh rất dày, rất khỏe.
Trên những ngón tay có vài vết chai tay. Cô còn nhớ Cố Thừa Kỳ từng nhắc đến anh có hai năm ở trong quân đội.
Lực xoa trên cổ chân của cô vừa đủ. Không quá mạnh cũng không quá nhẹ.
“ Đúng vậy.” Luna gật đầu: “ Ở Bắc Đô tôi tìm anh mấy lần nhưng không tìm được. Sau đó tôi nghe nói anh đến thành phố Y.”
“ Không phải cô có số điện thoại của tôi sao?” Cố Thừa Diệu nhớ là, mình đã từng đưa danh thiếp cho cô ta.
“ Lúc chuyển nhà, không cẩn thận làm mất rồi.” Luna hơi ngượng.
Cố Thừa Diệu không vòng vo với cô nữa: “ Cô tìm tôi có phải là có tin tức của Yên Nhiên không?”
“ Uhm.” Luna vui vẻ hẳn, từ trong túi lấy ra một tấm hình, còn có một tấm thiệp đưa cho Cố Thừa Diệu: “ Tôi nhận được từ tháng trước, Yên Nhiên gửi thiệp cho tôi, có cả hình chụp nữa.”
Cố Thừa Diệu nhanh tay cầm lấy, nhìn hình chụp trướ, xác định người trong hình thật sự là Bạch Yên Nhiên.
Cô mặc một chiếc váy dài, đứng trên một cây cầu bắc ngang dòng nước, khung cảnh này cô hình như là đang ở……
Để xác nhận lại dự đoán của mình, anh nhìn lại địa chỉ trên tấm thiệp.
“ Lệ Giang?” Bạch Yên Nhiên đến Lệ Giang rồi?
Yên Nhiên ở Lệ Giang. Lệ Giang, Cố Thừa Diệu không ngồi yên được nữa, dường như lập tức muốn kêu người đặt vé, anh muốn bay đến Lệ Giang tìm Bạch Yên Nhiên.
Lúc này Luna đột nhiên lên tiếng khuyên ngăn: “ Tam thiếu gia, tôi nghĩ tấm thiệp này được gửi từ cách đây hơn một tháng, bây giờ chỉ sợ là Yên Nhiên đã rời khỏi Lệ Giang, dù sao cô ấy cũng không thể ở Lệ Giang mãi được đúng không? Quan trọng là cô ấy cũng nói muốn đi khắp nơi xem thử.”
Cố Thừa Diệu ngồi phịch xuống, quả thật trên tấm thiệp có nói cô muốn đi thả lỏng, đến khắp nơi tham quan.
Vây hiện giờ cô đang ở đâu? Sao có thể dễ dàng mà tìm thấy được?
Tim lại lạnh lẽo, Cố Thừa Diệu dường như không thể nghĩ ra bản thân phải làm thế nào mới đưa cô về lại bên mình.
Luna cũng hiểu rõ tâm trạng của anh lúc này, ngồi yên bất động, chỉ thấy sắc mặt của Cố Thừa Diệu trắng bệch, có chút không đành lòng: “ Tam thiếu gia, cho cô ấy chút thời gian, tôi nghĩ cô ấy nhất định sẽ trở về, cũng nhất định biết được anh yêu cô ấy nhường nào.”
Cố Thừa Diệu không lên tiếng, trong lòng tràn đầy áy náy và tự trách.
Tâm trạng này người khác không thể hiểu được.
Văn phòng im ắng vô cùng, điện thoại nội bộ vang lên, là giọng nói của Tiểu Mã, nhắc nhở Cố Thừa Diệu nửa tiếng nữa có cuộc họp.
Anh cuối cùng cũng lấy lại ý thức, nhìn Luna: “ Cảm ơn cô, cảm ơn cô đã mang tin tức của Yên Nhiên đến cho tôi, tấm hình và chiếc thiệp này có thể để lại cho tôi không?”
“ Đương nhiên có thể.” Luna rát cảm động mà lên tiếng: “ Tình yêu của tam thiếu gia dành cho Yên Nhiên, tôi cũng thấy cảm động. Cái này vốn là định tặng cho anh.”
Cố Thừa Diệu lúc này mới nhìn thẳng vào Luna, mới phát thiện cô hơi khác với lúc truwocs, trên mặt có ý cười: “ Cô giúp tôi một việc lớn, nếu có việc gì cần tôi giúp cô cứ nói một tiếng.”
“ Tam thiếu gia.” Luna đột nhiên đứng dậy, mặt bình thản mà nhìn vào Cố Thừa Diệu, lời của anh giống như đang sỉ nhục mình khiến cô khó chịu” “ Anh nói vậy quá sỉ nhục tôi rồi. Yên Nhiên là bạn của tôi, tôi hy vọng cô ấy có được hạnh phúc. Tình yêu anh dành cho cô ấy tôi thấy vô cùng cảm động. Tôi làm những chuyện này không phải để anh cho tôi gì hết.”
“ Xin lỗi.” Cố Thừa Diệu có chút hổ thẹn: “ Là tôi thất lễ. Hôm nay tôi còn phải tham dự cuộc họp, hay là hẹn khi khác, tôi mời cô ăn bữa cơm? Được không?”
“ Được.” Luna cũng không dong dài nữa: “ Tam thiếu gia anh làm việc đi, tôi về đây.”
Nói xong Luna nhanh chóng ra khỏi phòng tòa nhà của Cố Thị. Luna ngước mắt nhìn lên tòa kiến trúc chọc trời ấy, ánh mắt hiện lên sự đắc ý.
Nước cờ hôm nay rất đẹp. Cô phải ra tay từ từ, không được gấp gáp.
Hít một hơi thật sâu, Luna cũng không cần ở lại lâu, đây mới chỉ là bước đầu tiên, những thứ cô cần chuẩn bị, còn rất nhiều.
………………………………………………
Lời tác giả: Thiên Thiên động lòng rồi, huhu.