Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 103 : Anh, cô không yêu nổi

Ngày đăng: 16:45 27/05/20


“ Anh bỏ tôi xuống.”



“ Cô tự đi được à?” Anh đã thấy cổ chân của Diêu Hữu Thiên sưng lên rồi.



“ Tôi…” Cô không tự đi được nhưng cũng không muốn để anh ôm: “ Tôi không cần anh phải ôm tôi, anh để tôi xuống đi.”



Cố Thừa Diệu hôm nay rõ ràng rất bất thường.



Anh không những không trách cứ cô liếc mắt đưa tình như mọi lần mà còn có thái độ quan tâm ôm cô.



Hành động của anh không chỉ làm cô không thấy cảm động, ngượng lại khiến cô lạnh hết xương sống.



Họ không phải là mối quan hệ đó, hành động này của Cố Thừa Diệu chỉ làm cho Diêu Hữu Thiên nghĩ về anh theo hướng vô cùng xấu xa.



Bây giowf đang ở bên ngoài mà cô còn bị thương.



Vậy thì có phải là anh ta đợi về đến nhà, đợi chân cô hết đau mới bắt đầu tính sổ luôn môt lần hay không?



Cô không muốn đoán thử suy ngũy của người khác theo chiều hướng tiêu cực, nhưng riêng Cố Thừa Diệu cô sớm đã thất vọng đến tột đỉnh.



Từ lúc anh luôn miệng gọi tên người phụ nữ khác, nhưng vẫn không thèm quan tâm đến ý nghĩ của cô mà cưỡng bức cô.



Thì cô đã hoàn toàn không còn một tia hy vọng nào về  người đàn ông này  có thể đối xử với mình một cách bình thường.



Quan trọng hơn nữa là cô không muốn nợ Cố Thừa Diệu.



Cô rất cố chấp, cộng thêm những việc xảy ra vào tuần trước, hai người còn có thể sống trong hòa bình sao.



Ánh mắt của Cố Thừa Diệu nhìn vào Diêu Hữu Thiên, cô cũng không sợ mà nhìn lại anh.



Anh bế cô, cô vì  sợ ngã xuống sẽ làm cho chân đau hơn, chỉ có thể ôm chặt cổ anh.



Tư thế của hai người rất thân mật, cho dù là vậy đi chăng nữa, thái độ vẫn cứ xa cách.



Liếc qua gương mặt cô một lúc, Cố Thừa Diệu buông tay, đặt cô xuống, không đụng đến chỗ chân bị đau của cô.



Nhưng giây tiếp theo, hành động của anh khiến Diêu Hữu Thiên đơ tại chỗ.



Anh khom người xuống, quay lưng về phía cô: “ Lên đi.”



Diêu Hữu Thiên không có động tĩnh gì, đứng bằng một chân nên chân cô hơi mỏi, thế nào cũng không chịu dựa lên.



“ Cố Thừa Diệu.” Tự cô cũng đi được, không cần đến anh.



Cố Thừa Diệu xoay mặt, ngũ quan hoàn mỹ sắc nét lúc này rất bình thản, không nhìn được ra biểu cảm, lời nói vừa rồi lại có ý dọa nạt.



“ Tôi bế cô hoặc tôi cõng cô, chọn một trong hai cái.”




Diêu Hữu Thiên  sợ hãi nhưng cũng không đẩy anh ra.



“ Cô tự đi được à?” Cố Thừa Diệu khẽ nhướng mày, bế cô vào phòng tắm.



Mặt Diêu Hữu Thiên ửng đỏ, cô còn chưa yêu đuối đén mức ấy đâu, lúc trước cũng không phải là chưa từng bị thương.



Chỉ có điều hành động ngày hôm nay của Cố Thừa Diệu thật sự làm cô thấy bất ngờ. Hơn nữa cô còn có một cảm giác lạ không thể diễn tả.



Bàn tay buông hai bên nắm chặt hơn.



Cô biết như thế này là không đúng, không thể.



Nhưng hôm nay cô lại không chịu được.



Ý nghĩ lóe lên trong đầu rất mạnh mẽ. Diêu Hữu Thiên bị chính mình dọa sợ.



Đợi cô lấy lại ý thức, Cố Thừa Diệu đã ra khỏi phòng tắm. Để lại cô đứng giữa phòng tắm nhìn vào chính mình trong gương.



Gương mặt xấu hổ đỏ ửng, khóe mắt ánh lên sự kiều diễm.



Run lên một cái, Diêu Hữu Thiên mở vòi nước xịt thẳng lên mặt mình.



Không được. Diêu Hữu Thiên, ép hết những ý nghĩ trong lòng mày xuống cho tao.



Một ít cũng không được.



Người đàn ông đấy, mày không động vào được, cũng không thể nào có được…



……………………



Tắm xong, Diêu Hữu Thiên nhảy lò cò ra khỏi phòng tắm. Cố Thừa Diệu vẫn đứng trong phòng đợi cô, cô thấy may là mình đã mặc đồ ngủ.



Nếu không thì lại mất mặt rồi.



Áo khoác của anh cởi ra rồi, cà vạt cũng tháo ra nốt. Anh còn mặc chiếc áo sơ mi, cởi hai  nút áo trên cùng, lộ ra khuôn ngực rắn chắc.



Thấy cô đi ra, anh đứng dậy bước đến đỡ cô.



Diêu Hữu Thiên chặn tay anh lại, quay mặt không nhìn anh.



“ Tôi tự mình bôi thuốc được, anh về phòng đi.”



…………………………………………………………



Lời tác giả: Yêu trước là thua, đây chính là quy luật!