Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 111 : Cố Thừa Diệu anh thật quá đáng

Ngày đăng: 16:45 27/05/20


Lần trước? Lần trước là lần nào?



Diêu Hữu Thiên không hiểu lắm.



Thấy trên mặt cô vẫn chưa hiểu, Cố Thừa Diệu cchaam chọc nhếch mép: “ Lần trước đám người Hồ Tư Hiền đến chơi, cô làm vứt hết mặt mũi của tôi coi như bỏ đi. Hy vọng cô cùng tôi về Bắc Đô, tự biết phải làm như thế nào, nói năng ra sao. Nếu không lần sau đến thăm nhà cô, tôi không ngại mà trả thù từng tý một.”



Họ là cặp vợ chồng trên danh nghĩa, nếu ngay cả sự tôn trọng cơ bản cũng không làm được, bà nội không nhìn ra vấn đề mới lạ.



Diêu Hữu Thiên mấp máy môi nhưng cả nửa ngày cũng chưa hồi hồn.



Liên tưởng đến việc lần trước anh đến thăm nhà cô nhiệt tình như thế là để lần sau cô đến nhà anh cũng phải làm y như vậy đúng không?



“ Cố Thừa Diệu.” Anh cho rằng cô là người không hiểu chuyện thế à?



Sẽ làm mất mặt anh trước mặt người lớn sao?



Cố Thừa Diệu, anh thật quá đáng.



………………………………………………………………………………



Tháng chin ở Bắc Đô, thời tiết oi bức lại còn hơi khô.



Trung Thu mặc dù gọi mà mùa thu thực ra là hổ mùa thu ra oai, cảm giác còn nóng hơn cả mùa hè, Nhiệt độ cao hơn ba mươi mấy độ, có khể vắt người ra nước được rồi.



Diêu Hữu Thiên mặc dù học ở Bắc Đô bốn năm nhưng về thời tiết của Bắc Đô cô vẫn còn không thể chịu được.



Không khí ô nhiễm nghiêm trọng, xe cộ tắc nghẽn, khí hậu khô hanh…………. ( Ed: sao mình cứ có cảm giác đang diễn tả thời tiết của Bắc Kinh thế nhỉ?)



Đương nhiên, sự khó chịu này cũng không ảnh hưởng gì đến tình cảm của cô dành cho Bắc Đô.



Dù sao đi nữa cũng là nơi mình đã sống bốn năm, thời đại học vui nhất, đẹp đẽ nhất đều ở đây.



Vừa đến Bắc Đô, việc đầu tiên đương nhiên là về nhà họ Cố chào hỏi người lớn trong nhà.



Uông Tú Nga thấy Cố Thừa Diệu về nhà, vô cùng vui vẻ.



Trong lòng vốn yêu thích Diêu Hữu Thiên, cứ kéo tay Diêu Hữu Thiên  hỏi không ngớt.



“ Cũng không ở Bắc Đô, cũng đừng chạy đi đâu nữa. Cứ ở đây, phòng của Thừa Diệu bà đã cho người dọn dẹp rồi.”



“ Dạ.” Cố Thừa Diệu không phải đối.



Lúc trước dọn đến căn hộ, cũng chỉ vì nó gần công ty.



Về phương diện tình cảm, sống trong nhà lớn cùng Uông Tú Nga anh không hề ngại.



Ánh mắt liếc qua Diêu Hữu Thiên, Uông Tú Nga cũng nhìn cô: “ Thiên Thiên à, con không để ý chuyện ở lại đây vài hôm chứ, ở đây chơi với bà già này được không?”




Ngăn kéo đầu tiên không có.



Ngăn kéo thứ hai không có.



Khi Diêu Hữu Thiên kéo chiếc ngăn kéo thứ ba vẫn không tìm thấy máy sấy tóc định đóng lại thì ánh sáng kim loại ở một góc nhỏ khiến cơ thể cô đông cứng tại chỗ không thể cử động nổi.



Mặt trời bắt đầu hạ về phía Tây, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vaofc cũng đã bớt chói mắt mà dịu đi nhiều.



Nhưng Diêu Hữu Thiên bị ánh sáng kim loại kia chiếu vào mắt chói đến mở không ra.



Ngón tay đưa về phía trước, cô nhặt chiếc hoa tai ấy lên.



Đúng vậy, chỉ là một chiếc hoa tai hình bướm.



Kim cương đính trên bề mặt không lớn nhưng lại hiện lên vẻ tinh xảo, rất đáng yêu, cô dường như có thể tưởng tượng ra hình ảnh chiếc hoa tai này nằm trên tai sẽ như thế nào.



Có Thừa Diệu, anh….



Tm đập nhanh có chút gấp gáp. Còn có chút phức tạp mà chính cô cũng không hiểu. Cô còn chưa ổn định được tâm trạng thì có giọng nói cất lên đột ngột.



“ Cô đang làm gì ở đây?”



…………………………………………………………



Lời tác giả:  Một đoạn đối thoại nhỏ



Thiên Thiên: Haizzz, gần đây chả có gì vui cả.



Cố tam thiếu gia: Haizzz, gần đây chả có gì vui cả.



Thiên Thiên: Sao anh lại nhại giọng em thế?



Cố tam thiếu gia: Anh nhại em? Không có thịt để ăn thì vui cái nỗi gì?



Thiên Thiên: Cút xéo. Anh là tên háo sắc.



Cố tam thiếu gia: Hứ. Em không vui cũng chả phải là do thiếu thịt sao?



Thiên Thiên: Anh chết đi. Em không vui là vì gần đây đám người này bắt đầu ương bướng rồi. Anh cho rằng ai cũng giống anh sao?



Cố tam thiếu Gia: …………………cạn lời.



Lời Ed: Yên tâm, yên tâm, nhờ chiếc hoa tai ấy 2 anh chị mới đến với nhau đấy.



Sắp có kịch vui để xem rồi các mem ơi….