Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 110 : Anh là một kẻ điên

Ngày đăng: 16:45 27/05/20


Không khí trong xe vô cùng kỳ quái.



Anh im lặng không lên tiếng, Diêu Hữu Thiên cũng không phải nói chuyện gì với anh. Cứ thế cho tới khi anh bình thản nói một câu.



“ Cô nghĩ tôi giống cô à?”



Giữa buổi trưa, ánh mặt trời của ngày hè tháng tám nóng kinh người.



Diều hòa trong xe lại lạnh đến mức khiến Diêu Hữu Thiên nổi da gà.



Cô cho rằng anh giống cô? Ý của anh là gì?



“ Ý của anh là gì?”



“ Chả có ý gì cả.” Cố Thừa Diệu vẫn cứ tập trung lái xe, mắt không liếc lấy một cái: “ Tôi muốn nói cho cô biết, lần sau tránh xa cái tên Triệu Bách Xuyên kia ra.”



“……………” Sao lại lôi Triệu Bách Xuyên vào rồi?



“ Nếu cô thật sự không chịu được nỗi cô đơn có thể đi tìm người đàn ông khác. Nhân vật của công chúng như Triệu Bách Xuyên nếu cô ở bên cạnh anh ta, cô đấy là sợ người ta không biết mình ‘ vượt rào’ à? Hay là sợ người ta không biết cô rất có năng lực, ngay cả ngôi sao điện ảnh hạng A cũng cưa đổ?”



“……………” Ai không chịu được nỗi cô đơn? Diêu Hữu Thiên bị lời nói của anh chọc giận.



Có Thừa Diệu không buông tha cho cô, còn bồi thêm một câu: “ Đương nhiên cô nhất quyết phải ở  bên cạnh Triệu Bách Xuyên khiến tôi mất mặt. Vậy thì tôi cũng không ngại làm vài chuyện để tập đoàn Chính Phát và cô không cách nào xử lý.”



Cho dù tập đoàn Chính Phát hiện nay đã bắt đầu có chút quy mô nhưng nói thẳng ra cũng chỏ là ăn may mà thôi.



Nếu anh thật sự muốn đối phó với cô, thì vô cùng đơn giản.



Tốt nhất là cô đừng khiêu khích giới giạn của anh.



Diêu Hữu Thiên nghiến chặt rặng, nghiến tới mức đau cả răng cuối cùng tức quá hóa giận.



“ Cố Thừa Diệu, anh không ngại để tôi đi tìm người đàn ông khác? Anh cũng rộng lượng quá nhỉ?”



“ Dễ mà.” Cố Thừa Diệu gật đầu, dù sao anh cũng không yêu cô, nếu cô thật sự muốn chơi, anh cũng không ngăn cản: “ Nếu cô thật sự muốn chơi, lần sau tôi không ngại giới thiệu cho cô vài người có thể chơi mà lại không phiền phức. So với việc cô huênh hoang như thế này, thì tôi yên tâm hơn nhiều.”



Anh cũng rộng lượng quá nhỉ, để vợ mình vui thú cùng người đàn ông khác.



“ Được đấy.” Diêu Hữu Thiên cười khinh bỉ: “ Tôi sẽ đợi anh giới thiệu cho tôi vài người nhé.”



“ Được.” Cố Thừa Diệu thật sự cảm thấy cách này có lý, gật đầu mạnh mẽ: “ Lần sau tôi giúp cô tìm một người.”



Diêu Hữu Thiên không còn nói nổi câu nào.
Chào Diêu Hữu Thiên xong dì Dương cởi tạp dề đi về.



Ở cửa gặp được Cố Thừa Diệu, đem chuyện xin nghỉ nói với anh lần nữa.



Cố Thừa Diệu phóng khoáng đồng ý. Cũng nhờ vậy  Cố Thừa Diệu mới  nhớ ra còn hai ngày nữa là đến lễ Trung Thu mà anh cũng đã đồng ý với Uông Tú Nga sẽ về Bắc Đô chơi lễ.



………………



Không khí trên bàn ăn yên tĩnh dị thường.



Diêu Hữu Thiên tập trung  ăn cơm, Cố Thừa Diệu cũng âm thầm động đũa.



Từ sau ngày hôm ấy, bọn họ cũng coi như là bình yên vô sự.



Tiến độ công trình nhanh hơn dự kiến. Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu lại có công việc của riêng mình phải làm.



Thời gian chạm mặt chỉ có vào thời điểm ăn sáng và ăn tối.



Cố Thừa Diệu giải quyết hết phân nửa đồ ăn, bỏ bát xuống nhìn Diêu Hữu Thiên: “ Sáng mai thu xếp hành lý, chuẩn bị về Bắc Đô.”



Diêu Hữu Thiên khựng lại, đây là câu đầu tiên mà anh nói với cô suốt nửa tháng nay.



“ Về Bắc Đô có việc à?”



“ Nghỉ lễ với bà nội.” Cố Thừa Diệu rất thân với Uông Tú Nga. Những năm vừa rồi nếu không có chuyện gì đặc biệt, đều cố gắng sắp xếp thời gian ở cùng Uông Tú Nga.



Lần này đến thành phố Y, đã mấy tháng rồi anh không gặp Uông Tú Nga.



Diêu Hữu Thiên im lặng, cô định nghỉ lễ với ba mẹ.



“ Có chuyện gì ạ?” Cố Thừa Diệu đợi mkhông thấy câu trả lời của Diêu Hữu Thiên, nhướng mày lên.



“ Không có.”



Diêu Hữu Thiên lắc đầu, Diêu Hữu Quốc và Diêu Hữu Gia đều ở Bắc Đô, coi như là đi thăm anh trai vậy.



Cố Thừa Diệu nhận được câu trả lời chính xác, cũng không nói gì nữa. Nhưng vừa đi được vài bước chợt dừng lại.



Xoay người đối diện với Diêu Hữu Thiên, ánh mắt lóe lên: “ Hy vọng lần này cô sẽ không giống như lần trước.”



Lần trước? Lần trước là lần nào? Diêu Hữu Thiên đầu đầy dấu hỏi nhìn anh.