Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 109 :

Ngày đăng: 16:45 27/05/20


Nhìn thấy Cố Thừa Diệu, ánh mắt Diêu Hữu Thiên vô cùng kinh ngạc.



Nhưng cô che giấu rất tốt, nhanh chóng đứng lên đi về phía Cố Thừa Diệu: “ Anh không phải nói là anh có việc sao?”



“ Đúng vậy.” Cố Thừa Diệu coi như không nhìn thấy sự kinh ngạc trong ánh mắt của Diêu Hữu Thiên, chỉ nhìn về phía Diêu Đại Phát và Tuyên Tĩnh Ngôn.



Đưa những món đồ trong tay ra: “ Ba, mẹ. Đây là quà mẹ con nhờ người đưa tới.”



“ Bà thông gia khách sáo quá.”



Tuyên Tĩnh Ngôn đối với bên thông gia này không có điểm nào chê trách. Lễ nghĩa chu đáo, lại khách khí với họ. Người ít đến thành phố Y nhưng lễ vật thì không thiếu.



Diêu Hữu Thiên có chút bất ngờ, nhìn mẹ mình nhận đồ từ tay của Cố Thừa Diệu.



“ Anh đi lấy đống đồ này rồi mới đến à?”



Không phải chứ? Nếu Kiều Tâm Uyển kêu người đưa đồ tới, sao hôm qua không nhắc?



“ Uhm.” Cố Thừa Diệu lạnh nhạt nhìn cô, sự bình tĩnh trong ánh mắt không nhìn ra vui buồn.



Vô duyên vô cớ khiến tim Diêu Hữu Thiên đập lỗi một nhịp.



Hôm Qua cô mới làm Cố Thừa Diệu mất mặt, hôm nay anh lại bày ra bộ dạng này.



Cô không muốn nghi ngờ Cố Thừa Diệu có âm mưu gì nhưng làm thế nào cũng không tin anh lại tốt đến vậy.



Lẽ nào anh  là cho cô nếm vị ngọt xong rồi đợi khi về nhà sẽ tính sổ với cô sau?



Không cần biết những lễ vật kia có phải là Kiều Tâm Uyên chuẩn bịhay không, lúc này Cố Thừa Diệu đến nhà đã đủ để nói lên ý nghĩ và lập trường của anh.



“ Được được được.” Giọn nói sang sảng của Diêu Đại Phát lại vang lên, không quên dùng sức vỗ vỗ vào lưng của Cố Thừa Diệu: “ Bà thông gia thực sự quá khách sáo rồi. Lần sau ba đến Bắc Đô nhất định đến nhà thông gia uống vài ly.”



Cố Thừa Diệu cười nhẹ, thái độ không có ý ningj bợ nhưng cũng hiện rõ sự thân thiết: “ Được. Lần sau ba đến Bắc Đô nhớ nói với con. Con và Thiên Thiên cùng đi với ba.”



“ Con rể tốt, con rể tốt.” Sắc mặt của Diêu Hữu Thiên ngày càng rạng rỡ. Tiếng cười giòn rã vang khắp phòng khách.



“ Thừa Diệu, con ngồi đợi một chút, sắp được ăn cơm rồi.”



“ Dạ.” Cố Thừa Thiệu lễ phép khom người ngồi xuống sofa, mắt nhìn về phía Diêu Hữu Thiên: “ Anh ba và anh tư đâu ạ?”



“ Hữu Quyền có một ca mổ, Hữu Thế gần đây bận việc chuyển thể truyện tranh, không thấy mặt mũi đâu, mẹ tìm nó mà cũng không tìm được.”
Anh……



Diêu Đại Phát lúc này không còn gì để nói: “ Dù sao con rể cũng có mặt vậy thì đương nhiên không có vấn đề rồi. Nhưng đám truyền thông này thật sự quá đáng ghét.”



“ Đúng vậy.” Cố Thừa Diệu cười hùa theo, trong lòng nổi lên suy nghĩ vài việc.



Nghĩ đến việc Triệu Bách Xuyên mặc dù là ngôi sao điện ảnh hạng A, nhưng thân phận của Diêu Hữu Thiên cũng không phải là bí mật phải che giấu.



Chỉ cần điều tra một chút thì có thể tra ra thân phận của cô, phải biết là hôn lễ ở Bắc Đô là truyền hình trực tiếp đó.



Không chỉ như vậy, họ và Triệu Bách Xuyên đã từng hợp tác, lễ cắt băng và nghi thức chào đón Triệu Bách Xuyên đều xuất hiện chung với Diêu Hữu Thiên nữa.



Hai người cùng nhau ăn cơm thật ra cũng coi như chuyện bình thường.  Rốt cuộc là ai công  bố tin tức này ra?



Người đó là nhằm vào Triệu Bách Xuyên hay là nhằm vào Diêu Hữu Thiên?



Chuyện này, bản thân chắc phải điều tra lại.



Thời gian còn lại, mọi người cố tình gạt bỏ tin tức này, Diêu Hữu Thiên cũng như Cố Thừa Diệu và Diêu Đại Phát càng hy vọng không nhắc đến chuyện đó nữa.



Có điều ăn cơm xong lại gọi Diêu Hữu Thiên đến thư phòng dặn dò một trận.  Cũng chỉ để nói nhà họ Cố thế nào, Cố Thừa Diệu ra sao, để Diêu Hữu Thiên biết trân trọng hạnh phúc đang có.



Từ nhà họ Diệu đi ra, Diêu Hữu Thiên ngồi lên xe của Cố Thừa Diệu.



Nhìn gương mặt Cố Thừa Diệu tập trung lái xe, gương mặt màu lúa mạch tràn đầy trầm tĩnh, không nhìn ra ý nghĩ gì.



Hướng nhìn rời ra ngoài xe, lại rời lên người Cố Thừa Diệu.



“ Cảm ơn.”



Cảm ơn anh hôm nay đã đến, cảm ơn anh vừa rồi trước mặt Diêu Đại Phát không làm mất mặt cô.



Cảm ơn sự biện hộ cho cô trước mặt ba.



Cố Thừa Diệu nghe thấy hai chữ ấy, bình thản nhìn cô một cái rồi tiếp tục lái xe, chỉ là nói có hai chữ ấy mà đã khiến  cho sợ cảm kích trong lòng Diêu Hữu Thiên, bay hết không còn dấu vết.



…………………………………………………………



Hết chương 109