Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 117 : Không phải việc dành cho con người

Ngày đăng: 16:45 27/05/20


Cố Thừa Diệu ngồi trong phòng làm việc, xấp chứng từ trước mặt anh không thể đọc nổi một chữ vào đầu.



Anh không hiểu người phụ nữ ấy lên cơn gì.



Rõ ràng lúc trước nói ai đi đường nấy, sống cuộc sống riêng.



Hành động hiện nay của  cô là muốn làm gì?



Lời của bà nội  cái gì chứ, nếu cô không đồng ý thì người khác có thể ép buộc cô sao?



Người phụ nữ kia rốt cuộc là muốn làm cái gì?



Cố Thừa Diệu phát hiện anh hoàn toàn không nhìn ra mục đích trong những hành động của Diêu Hữu Thiên.



Đứng dậy đi lại vài vòng trong phòng làm việc, anh đột nhiên dừng bước.



Người phụ nữ đáng chết ấy lẽ nào yêu anh mất rồi sao?



Nhưng, cảm giác ấy cũng không giống.



Nếu cô thật sự yêu anh thì sẽ biết anh chắc chắn không thích loại phụ nữ mặt dày mày dạn như vậy.



Anh thích người phụ nữ dịu dàng như nước. Diêu Hữu Thiên không hề có một chút nào.



Nhưng nếu là vậy thì cô muốn làm gì?



Lẽ nào đang trả thù mình sao?



Không cần biết người phụ nữ ấy muốn làm gì, anh cũng không để cô đạt được.



Cố Thừa Diệu quyết định, không cần biết Diêu Hữu Thiên muốn giở trò gì, xuất chiêu nào, anh sẽ không mắc mưu đâu.



Không những không mắc mưu, anh còn phải làm cho người phụ nữ kia biết tay.



Để cô biết rằng động đến anh thì sẽ không có kết cục tốt đẹp.



Không sai, chính là như vậy.



Cố THừa Diệu ngộ ra, trong lòng cũng bình tĩnh hơn không còn bực bội nữa.



Nhưng anh không hề phát hiện việc của nguyên buổi sáng này anh đều chưa làm, toàn bộ suy nghĩ đều đặt trên người Diêu Hữu Thiên.



Toàn bộ suy nghĩ đều là phương thức chiến đấu Diêu Hữu Thiên.



…………………………………………………………



Khi vui vẻ thời gian thường trôi qua rất nhanh.



Nghĩ đến việc dì Dương không đi làm mà trong tủ lạnh cũng không còn đồ gì hết. Diêu Hữu Thiên tan sỏ liền đi siêu thị.



Đẩy chiếc xe đến khu bán đồ tươi sống, Diêu Hữu Thiên chợt nhớ đến lời nói của Uông Tú Nga.



“ Thừa Diệu ghét ăn cà chua, không ăn hành. Những thứ có mùi vị hơi nồng nó đếu không thích. Còn nữa Thừa Diệu ghét ăn đồ ngọt….”



Lấy gói thịt bò đóng sẵn bỏ vào xe, Diêu Hữu Thiên cằn nhằn: “ Thật là một tên kén ăn, nhiều thứ không ăn thế cơ chứ….”



Thật là một người chủ khó hầu hạ.



Mặc dù trong lòng Diêu Hữu Thiên cằn nhằn nhưng trên miệng lại mỉm cười.



Ai quy định Cố Thừa Diệu không ăn món gì thì cô không được làm món đấy chứ?




Không được vì chút chuyện nhỏ này mà mất đi ý chí chiến đấu, hôm nay mới là điểm bắt đầu thôi.



Cô còn phải đi đoạn đường rất dài nữa.



Tuyệt đối, tuyệt đối không được bỏ cuộc như vậy.



“ Diêu Hữu Thiên, cố lên.”



Cô phải tin vào chính mình nhất định sẽ làm được.



……………………………………………………………………



Trong quán bar tất cả mọi người đều chơi rất điên cuồng.



Tiếng nhạc disco, giữa sàn nhảy là những vũ nữ lắc lư thân mình theo tiếng nhạc.



Nhưng những thứ này đều không thể nào dụ hoặc được Cố Thừa Diệu.



Anh rất bực bội, vô cùng bực bội.



Anh ghét mọi chuyện vượt ra ngoài sự điều khiển của mình.



Anh ghét sự mặt dày mày dạn cộng thêm không biết xấu hổ của Diêu Hữu Thiên.



Anh ghét cô ngày ngày lấy bà nội ra ép anh.



Anh càng ghét cô chiếm giữ vị trí là vợ anh nhưng chính anh lại không thể làm gì  được.



Tất cả những cái đáng ghét ấy dồn vào một chỗ biến thành sự phiền chán lớn nhất của anh đối với Diêu Hữu Thiên.



Loại phiền chán ấy khiến tâm trạng anh giận đến điên mất, vô cùng tức giận. Không chịu được mà uống thêm vài ly nữa.



Chỉ tội nghiệp cho Tiểu Mã trong giờ làm việc thì bị sếp o ép, hết giờ làm vieecj còn không được nghỉ ngơi, bộ mặt lo sợ nhìn vào Cố Thừa Diệu.



“ Tam thiếu, anh đừng uống nữa.” Phải biết rằng lúc nãy sếp gọi điện gọi anh ra ngoài, có nói rõ không được để anh uống say.



Nhưng bây giờ tam thiếu cứ chuốc say chính mình như thế này, nếu gây ra chuyện gì thì?



Cố Thừa Diệu không nghe thấy, lại chuốc thêm một ly nữa, anh xoay người trợn mắt với Tiểu Mã: “ Cậu nói đi, tại sao phụ nữ đều vô duyên vô cớ không chịu nói lý lẽ như vậy chứ?”



Tiểu Mã cảm thấy có mồ hôi chảy từ trên trán xuống, làm sao mà anh biết được?



Thời đại học anh bận việc học hành, vừa tốt nghiệp thì đã được Cố Thừa Diệu tuyển vào làm, mỗi ngày đều bị anh ta o ép. Căn bản không có thời gian hẹn hò.



Tiểu Mã nghĩ đến đây, không nhịn được mà nổi lên sự đau lòng thương tiếc cho chính mình.



Mặc dù lương của Cố Thị rất cao, nhưng công việc này không dành cho con người.



“Cậu nói đi.” Cố Thừa Diệu không nhận được câu trả lời, lại trợn mắt với Tiểu Mã một cái.



Tiểu Mã rất oan ức, vô cùng oan ức, nhưng cũng biết lúc này không được chọc vào sếp.



“ Tam thiếu, nếu phụ nữ không nói lí lẽ vậy thì anh đừng để ý đến cô ta là được rồi.”



Mặc dù không biết người phụ nữ mà sếp nói là ai, nhưng lúc này Tiểu Mã chắc chắn sẽ không hỏi đâu.



Không thèm để ý?



Cố THừa Diệu híp mắt lại, anh đã không thèm để ý đến nữa nhưng tại sao vẫn cứ buồn bực đến vậy?