Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 120 : Chồng của Thiên Thiên

Ngày đăng: 16:45 27/05/20


Hơi thở toát ra xung quanh Cố Thừa Diệu rất u ám.



Mà Diêu Hữu Thiên lúc này  cảm thấy rất may mắn chính mình vừa rồi đứng ở một góc khuất của đại sảnh.



Nếu không màn này không biết sẽ gây ra bao nhiêu chú ý.



Tâm trạng của Cố Thừa Diệu còn kèm theo cảm giác phức tạp mà chính mình cũng không hiểu.



Diêu Hữu Thiên này  thật là không ngừng tay nhỉ, trước có Triệu Bách Xuyên, hôm nay lại có thêm một người đàn ông khác.



Mà ý đồ trong mắt người đàn ông này chỉ có thể là nhiều hơn Triệu Bách Xuyên chứ không kém.



Cô chính là thiếu đàn ông phải không?



Tâm trạng xuống dốc, thái độ đương nhiên cũng sẽ không tốt gì cho cam.



Mà Diêu Hữu Thiên không hiểu cái tên Chiến Li này tại sao lại chĩa mũi nhọn vào mình, cũng bực bội mà trợn mắt với anh ta.



Sau đó quay người nhìn Cố Thừa Diệu: “ Anh đã  chúc mừng bác Hứa chưa? Nếu chưa thì bây giờ chúng ta cùng đi, vừa rồi bác ấy còn hỏi anh đấy.”



Cô muốn chuyển đề tài để Cố Thừa Diệu rời đi. Không cần biết là đi đâu cũng được chứ đừng đứng ở nơi này nữa.



“ Diêu Hữu Thiên cô gấp gáp như vậy để làm gì?” Cô là chột dạ phải không?



Cố Thừa Diệu đứngyên bất động, không thèm nhìn cô mà kéo tay cô sang, ánh mắt vẫn đặt trên người Chiến Li: “ Sao vậy? Không giới thiệu chút đi?”



“ Em….” Cô và Ciến Li không quen biết, trừ ngày hôm trước cùng nhảy thì hôm nay mới là lần đầu tiên gặp mặt.



Có gì để mà giới thiệu?



“ Đúng vậy, Thiên Thiên, giới thiệu đi.”



Diêu Hữu Thiên trợn mắt nhìn Chiến Li, rất chắc chắn mình không quen anh ta, sao anh ta lại biết tên của mình nhỉ?



Còn gọi thân thiết đến thế?



Khóe miệng Cố Thừa Diệu giật giật, vì thái độ của Chiến Li quá thân mật, nheo mắt toát lên vẻ thâm trầm, đưa tay kéo Diêu Hữu Thiên sát vào ngực mình: “ Cố Thừa Diệu, chồng của Thiên Thiên.”



“ Chào anh.” Chiến Li lịch sự đưa tay bắt tay anh: “ Tôi là Chiến Li.”



Cố Thừa Diệu liếc bàn tay anh ra đưa ra một cái, khóe miệng nhếch lên, đưa tay bắt tay anh ta.



Lúc hai người bắt tay đều tự ý siết mạnh.



Diêu Hữu Thiên cảm nhận được cơ thể Cố Thừa Diệu căng cứng, rồi nhìn vào bàn tay hai người đang bắt tay kia: “ Thừa Diệu, đi chúc mừng bác Hứa đi.”



“ Được.” Cố Thừa Diệu dùng sức thêm chút nữa, khi Chiến Li hơi nhíu mày thì thu tay về.


Cố Thừa Diệu lườm cô một cái, mím môi: “ Nói xong rồi chứ.”



Nếu nói xong rồi thì có thể về phòng đi.



Diêu Hữu Thiên lắc đầu, dựa người vào lan can, nhìn về phía biển xa xôi: “ Lúc em còn nhỏ, mơ ước lớn nhất là có một căn phòng giống như công chúa ấy. Có một ban công hướng biển, bên trên đặt một chiếc xích đu, lúc rảnh rỗi ngồi trên đấy ngắm biển, nghe tiếng sóng biển.”



Cố Thừa Diệu nhếch mép, thái độ chế giễu: “ Dựa vào số tiền của ba cô, đừng nói là một phogfncoong chúa, chứ mười phòng cũng làm được cho cô đấy.”



Anh từng đến nhà họ Diệu, khu biệt thự nhà họ Diêu rộng hàng ngàn mét, bên trong bày biện xa hoa.







Hoàn toàn lột tả được bản tính của Diêu Đại Phát. Mặc dù anh chưa từng vào phòng của Diêu Hữu Thiên nhưng anh tin chắc Diêu Đại Phát cưng chiều con gái như vậy nhất định sẽ thỏa mãn nguyện vọng của cô.



“ Đúng vậy, ba em đối với em là tốt nhất.”



Nhưng lúc nhà họ Diêu ăn lên làm ra thì cô cũng đã lớn rồi. Những ý nghĩ này chỉ còn là tưởng tượng thôi.



Trầm lặng, chủ  đề này, Cố Thừa Diệu không có gì để nói.



Trong trí nhớ của anh, quả thực không thân thiết với ba cho lắm.



Thỉnh thoảng gặp mặt trong những ngày lễ tết, ba của anh thậm chí còn không dạy dỗ anh giống như những người ba khác thường làm.



Anh làm tốt cũng không được ba anh khen, làm không tốt cũng không bị ba anh trách mắng.



Anh còn nhớ mình cầm bài thi đạt 100 điểmcho Cố Học Vũ xem, ông chỉ ừ một tiếng là hết.



Sau đó anh cố tình thi được điểm 0, ba anh cũng vẫn chỉ ừ một tiếng.



Anh đánh nhau trong trường, người ra mặt là Uông Tú Nga.



Anh được nhảy cấp, người ra mặt cũng là Uông Tú Nga.



Anh thậm chí không nhớ được ba anh lần gần đây nhất khen anh là lúc nào.



Hoặc có thể nói, Cố Thừa Diệu từ trước đến giờ chưa từng khen anh thì phải?



“ Cố Thừa Diệu?”



Diêu Hữu Thiên có thể lập tức cảm nhận rõ tâm trạng của Cố Thừa Diệu đang đi xuống, cô không kiềm chế được mà sát lại gần anh hơn.



Cố Thừa Diệu đột ngột lấy lại ý thức, vừa vặn đối diện với đôi mắt sáng long lanh của Diêu Hữu Thiên, đang phát ra tia sáng mà anh không hiểu được, không chớp mắt và nhìn vào anh.



………………………………………………………………



Hết chương 120.