Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 124 : Dám nói cô là bình hoa di động

Ngày đăng: 16:45 27/05/20


Cố Thừa Diệu đã nghĩ, Diêu Hữu Thiên làm nhiều lần anh đều không thèm quan tâm thì cô sẽ tự bỏ cuộc thôi.



Ai biết được tối nay Diêu Hữu Thiên vẫn tiếp tục…..



Nhớ đến tâm trạng mình lúc nhìn bữa sáng hôm nay, Cố Thừa Diệu đột nhiên đứng bất động tại chỗ.



“ Anh về rồi à? Rửa tay xong thì có thể ăn cơm được rồi.”



Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, rất ấm áp.



Ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào anh, cơ thể của Cố Thừa Diệu  dính chặt tại chỗ.



Định quay người bỏ đi như mấy hôm trước, nhưng lại thấy hành đồng của mình quá trẻ con.



Cộng thêm nơi này là nhà anh, dựa vào cái gì  phải trốn tránh Diêu Hữu Thiên? Nếu đi thì là cô phải đi mới đúng.



Nhìn những món ăn trên bàn, Không thể không nói Diêu Hữu Thiên rất hiểu mình, đều là những món anh thích.



Như thế thì sao?



Lẽ nào cô tưởng rằng nấu cho anh một bữa cơm thì anh sẽ bị cô mua chuộc hay sao?



Mơ đi nhé.



Diêu Hữu Thiên thật ra có chút căng thẳng khó hiểu. Cô sợ Cố Thừa Diệu giống như ngày hôm ấy, căn bản không hề ăn mà đi mất.



Vì vậy tùy ý mà không để ý đến anh nữa, tự lấy cho mình bát cơm sau đó ngồi xuống.



Một phút, hai phút, năm phút sau Cố Thừa Diệu cuối cùng cũng ngồi trên bàn ăn.



Anh múc một bát canh, uống thử…..



Phát hiện mặc dù không thể so với đầu bếp cao cấp nhưng cũng được coi là ngon mắt, hương vị hay màu sắc đều có đủ.



Im lặng, Cố Thừa Diệu tự nhiên nhăn mày.



Nếu muốn đâm chọc thì cũng phải tìm được lý do chứ: “ Hơi bị quá lửa.”



Lúc anh nói Diêu Hữu Thiên ngẩng đầu liếc anh một cái.



“ Thịt quá dai.” Cố Thừa Diệu giống như nhà ẩm thực, bắt đầu ăn cơm.



“ Quá mặn, cô không biết là ăn nhiều muối sẽ có hại cho sức khỏe à?”




“ Được, tôi biết rồi.” Cố Thừa Diệu thấy thời gian cũng không còn sớm định bước vào hội trường: “ Lát nữa tôi sẽ nói với người bên Ngự Tinh một tiếng. Bây giờ cô về trước đi.”



“ Cảm ơn tam thiếu, cảm ơn tam thiếu.” Luna gật đầu lia lại cảm ơn rồi mới rời đi.



Sauk hi cô đi Cố Thừa Diệu đưa phần lý lịch ấy cho Tiểu Mã, dù sao Cố Thị cũng là một đơn vị trài trợ, muốn để đối phương sắp xếp một vai diễn thì cũng không có vấn đề gì lớn.



Lễ ra mắt lần này đối Ngự Tinh mà nói chỉ là một bộ phim bình thường.



Nhưng vì có sự tham gia của ngôi sao điện ảnh hạng A Triệu Bách Xuyên làm cho bộ phim chưa quay đã hot, giới truyền thông đều phái phòng viên đến cố gắng cật lực để lấy tin tức.



Trong phòng nghỉ, Hà Nhược Băng đuổi trợ lý ra ngoài, bước đến trước mặt Triệu Bách Xuyên.



“ Phòng viên hôm nay đông thật đấy.. Em thấy doanh thu của bộ phim này chắc không tệ đâu.”



Triệu Bách Xuyên không thèm để ý đến cô ta, đối với Hà Nhược Băng, anh ngoài cảm giác ghê tởm thì vẫn là ghê tởm.



Lần trước  scandal giữa anh và Diêu Hữu Thiên, cuối cùng bên công ty đã ém xuống, có điều không cần nói cũng biết chuyện đó chắc chắn có mối liên quan đến người phụ nữ này.



Cho người theo dõi anh? Hà Nhược Băng, to gan thật.



“ Chà chà, thật là lạnh lùng.” Hà Nhược Băng vòng hai tay lên cổ anh, thổi hơi bên cổ anh: “ Triệu Bách Xuyên, anh không biết là anh càng làm như vậy thì em lại càng không thể buông tay sao?”



“ Cô bị bệnh.” Triệu Bách Xuyên bình tĩnh gạt tay cô ta xuống, sau đó đẩy cô ra.



“ Cũng có thể bệnh không nhẹ đâu.” Lại vòng tay lên cổ anh lần nữa: “ Anh nói thử xem, nếu lát nữa em nói với đám phòng viên là anh với em đang yêu nhau, thì bộ phim này có phải là sẽ hot hơn nữa không?”



“ Bộ phim này có hot hơn nữa hay không thì tôi không biết, nhưng sau này cô không còn được diễn bộ phim này nữa, cũng khổng thể đóng diễn viên chính, thì tôi có thể khẳng định được.”



Triệu Bách Xuyên không làm gì nhiều, cho dù cả người Hà Nhược Băng dán lên người anh, thì anh vẫn có thể bình tĩnh như một nhà  sư.



“ Thật à?” Ánh mắt Hà Nhược Băng hiện lên vẻ không cam tâm nhưng rất nhanh lại cười rộ: “ Không sao, em yêu anh như vậy, em tin sẽ có một ngày, anh sẽ cảm động.”



Triệu Bách Xuyên lần nữa đẩy tay cô ta xuống, phủi phủi quần áo: “ Cô có thời gian để lãng phí trên người tôi, chi bằng bỏ thời gian ấy ra để tập diễn xuất của cô, tôi còn không muốn sau khi bộ phim được công chiếu lại nghe  người ta nói tôi cùng đóng chung với một bình hoa di động đâu.”



Khóe miệng Hà Nhược Băng giật giật, cái tên Triệu Bách Xuyên đáng chết này lại dám nói cô là bình hoa di động?



Ánh mắt phát ra tia vô cùng phẫn nộ.



…………………………………………………………………………



Hết chương 124