Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 125 : Cô bị thiểu năng à

Ngày đăng: 16:45 27/05/20


Cố Thừa Diệu vì gặp được Luna mà lại nhớ đến Bạch Yên Nhiên.



Anh đột nhiên rất ghét bản thân mình, thời gian này dường như anh rất ít nhớ đến Bạch yên Nhiên, Từ khi nào mà anh đã trở nên bạc tình bạc nghĩa như vậy?



Tâm trạng xấu đi, sắc mặt của anh cũng ngày càng khó coi.



Sắc mặt ấy duy trì đến tận lúc anh bước chân vào hội trường.



Ở lối vào anh gặp phải Triệu Bách Xuyên cũng đang định bước vào.  Anh không chịu được mà nhăn mặt một cái.



Anh còn chưa quên người đàn ông này có mấy lần quá thân mật với Diêu Hữu Thiên.



Triệu Bách Xuyên cũng nhìn thấy Cố Thừa Diệu, anh nhếch khóe miệng: “ Cố tổng cũng đến tham dự lễ khởi quay của ngày hôm nay à?”



“ Bộ phim này anh Triệu làm diễn viên chính, tin chắc là sẽ có doanh thu cao đấy.”



Phép xã giao vẫn phải có chứ.



“ Nhất định rồi.” Người nói câu này là Hà Nhược Băng đang bước ở phía sau, Cô đưa tay vòng lên cánh tay Triệu Bách Xuyên, gương mặt nở nụ cười rạng rỡ: “ Ai mà không biết diễn xuất của Bách Xuyên được mọi người công nhận chứ.”



Cố Thừa Diệu nheo mắt, nhìn dáng điệu thân mật của Triệu Bách Xuyên và Hà Nhược Băng, đột nhiên cười rồi: “ Chắc chắn.”



Giới show biz hỗn loạn cỡ nào, cho dù không ở trong đấy nhưng cũng được nghe nói.



Những nghệ sĩ nhỏ ở Bắc Đô, để nổi danh thì điều gì cũng làm được.



Vì vậy nhìn Trieeucj Bách Xuyên này chắc cũng không sạch sẽ được bao nhiêu.



Trong lòng anh đột nhiên thấy thoải mái đến khó hiểu.



Diêu Hữu Thiên còn nói cái tên Triệu Bách Xuyên này là bạn cô, bầy giờ thấy thế này chắc cũng chỉ đến thế mà thôi.



Về sau anh thật sự phải khuyên cô tránh xa Triệu Bách Xuyên một chút.



Cố Thừa Diệu không hề phát hiện ra hiện tại mỗi lần gặp phải chuyện liên quan đến Diêu Hữu Thiên anh liền chủ động buông bỏ chuyện của Bạch yên Nhiên.



Mà nguyên ngày hôm nay anh đều không nhớ đến Bạch Yên Nhiên nữa.



………………………………………………………………………………



Buổi chiều nổi gió. Trong đài phát thanh bắt đầu thông báo về thời tiết, thông báo tối nay sẽ có bão đổ về.



Thành phố Y vốn sát biển, thường xuyên có bão. Diêu Hữu Thiên ở trong  phòng làm việc không để ý đến.



Co đến lúc tan sở cô nhận được cuộc gọi từ công trường nói là có một phần nguyên liệu có vấn đề.



Diêu Hữu Thiên lập tức đến công trường, vì bão đã đổ bộ vào thành phố lân cận nên chiếc xe chở nguyên vật liệu bị lỡ trên đường vận chuyển, không đến được.
Khóe miệng Cố Thừa Diệu giật giật, người phụ nữ đáng chết này, thật sự là…..



Lùi về sau vài bước khom người xuống, anh  nhớ ra đây là lần thứ hai anh làm động tác này, nhưng lại cảm giác rất quen thuộc.



“ Lên đi.”



Diêu Hữu Thiên  lại cười, đưa tay ra vòng lên cổ Cố Thừa Diệu, dán mặt lên lưng anh.



Mặc dù lung anh đã bị mưa ướt nhưng Diêu Hữu Thiên chỉ cảm thấy rất ấm áp.



“ Cố Thừa Diệu, cảm ơn anh.” Vào khoảnh khắc anh cõng cô, Diêu Hữu Thiên mở lời nói cảm ơn.



Bước chân vốn định bước đi của anh khựng lại, cô nghe thấy Cố Thừa Diệu cất lời vô cùng mất tự nhiên: “ Cô im miệng cho tôi.”



Nếu không phải cô chạy lung tung thì sao anh phải ra khỏi nhà lúc trời mưa bão thế này chứ?



Giọng điệu cứng ngắc, tiếng nói cố gắng đè  nén khiến Diêu Hữu Thiên cười rạng rỡ hơn.



“ Cố Thừa Diệu, lẽ nào anh đỏ mặt à?”



“………………..” Tấm lưng rộng ấy phút chốc căng cứng: “ Cô muốn tôi vứt cô xuống phải không?”



“ Em nhìn thấy mặt anh đỏ rồi.”



“ Diêu Hữu Thiên.” Giọng nói của Cố Thừa Diệu móp méo, gần như là phẫn hận mà nhét đèn pin cho cô: “ Cầm lấy.”



Diêu Hữu Thiên một tay cầm đèn pin, một tay cầm ô, để mình không bị rơi xuống cô chỉ còn cách dựa sát người vào Cố Thừa Diệu.



Bước chân của Cố Thừa Diệu khựng lại lần nữa nhưng rất nhanh mà đi tiếp.



Mưa rất lớn, cô dường như không thấy được con đường trước mặt.



Đưa ô che trên đầu của Cố Thừa Diệu nhưng lại bị Cố THừa Diệu đẩy về phía cô.



“ Che cho mình đi, không cần để ý đến tôi.”



Dù sao người anh cũng ướt hết rồi, có che đi chăng nữa thì cũng vậy thôi.



Bàn tay cầm ô của Diêu Hữu Thiên siết chặt hơn nữa, đưa mặt lại gần cổ của Cố Thừa Diệu.



Cố Thừa Diệu, anh cứ như thế này thì làm sao em không yêu cơ chứ?



………………………………………………………………



Hết chương 125.