Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 126 : Coi anh là cầm thú

Ngày đăng: 16:45 27/05/20


Cố Thừa Diệu, anh cứ như thế này thì làm sao em không yêu cơ chứ?



Vốn định thu lòng lại nhưng lúc này cô phát hiện không những tim không thu lại được nữa mà ngược lại còn cho đi nhiều hơn.



Hơi buồn cười nhưng cũng ấm áp, chỉ còn cách đưa mặt tiến sát lại gần người của Cố Thừa Diệu.



Cảm nhận được hơi thở ấm áp của Diêu Hữu Thiên, hầu kết Cố Thừa Diệu chuyển động lên xuống không ngừng, điều đầu tiên xẹt qua trong đầu chính là nụ hôn ngọt ngào trong phòng anh hôm trước.



Nhăn mày, gạt bỏ những suy nghĩ không nên có, bước chân của anh vững chãi mà ổn định bước về phía chiếc xe đang dừng bên ngoài.



…………………………………………………………………………………



Mặc dù có ô nhưng mưa to gió lớn, đến lúc hai người  lên được xe thì đã ướt  quá nửa.



Diêu Hữu Thiên chỉ có đầu không bị ướt chứ lưng và chân đều sung nước rồi.



Vừa lên xe thì hắt xì một cái.



Cố Thừa Diệu tìm được khăn mặt đưa cho cô, cô lau sơ nước trên người mới thấy Cố Thừa Diệu còn ướt hơn cả cô.



Tóc vẫn còn đang nhiễu nước xuống.



Không nghĩ nhiều mà đưa tay ra định lau khô tóc cho anh.



Cố Thừa Diệu đang khởi động xe thì bị Diêu Hữu Thiên lau tóc, anh khựng lại, cảm nhận được ngón tay nhỏ nhắn của cô sượt qua mặt mình.



Đảy tay cô ra, anh ngồi thẳng người lên.



“ Về nhà rồi tính.”



Gương mặt lạnh lùng của anh lại không làm cho Diêu Hữu Thiên sợ.



Anh vừa nói, về nhà rồi tính.



Về nhà à. Anh nói là nhà………



Tốt quá, trong mắt phát ra tia vui mừng, cô thu tay mình lại.



“ Được, về nhà rồi tính.”



Sự vui mừng trong giọng nói của cô khiến Cố Thừa Diệu khó hiểu, anh càng nhìn lại càng không nghĩ ra.



Người phụ nữ này, rốt cuộc là muốn làm gì?



Diêu HỮu Thiên biết anh rất thắc mắc nhưng cũng không giải thích, mở nhạc trên xe lên.



Giọng hát của nữ ca sĩ vang lên nhẹ nhàng:



Em tuyệt đối sẽ không nói em yêu anh



Lời nói chẳng có ý nghĩa gì hết



Tình yêu tràn đầy thì sao không có dấu vết



Em không muốn là một hạt cát trong mắt anh
Nhìn chằm chằm vào Diêu Hữu Thiên một lúc, anh mới nhớ ra phải cho cô uống thuốc.



“ Diêu Hữu Thiên, đừng ngủ nữa, dậy uống thuốc đi.”



Gọi mấy lần Diêu Hữu Thiên cứ như là không nghe thấy, ngủ rất say.



Cố Thừa Diệu nhìn dáng vẻ của cô đưa tay đỡ cô ngồi dậy, bỏ thuốc vào miệng  định cho cô uống nuwowcslaij thấy cô theo bản năng mà nhổ thuốc ra.



“ Diêu Hữu Thiên.” Cô tưởng mình là trả con chắc?



Sắc mặt của Cố Thừa Diệu không được tốt cho lắm, lại bỏ thuốc vào miệng cô lần nữa nhưng người đang ngủ lại còn bị sốt làm sao biết nuốt thuốc xuống chứ.



Cố Thừa Diệu nhìn thẳng vào mặt Diêu Hữu Thien, không hề khách khí mà đưa tay vỗ hai cái lên mặt cô.



Lực vỗ không nhẹ nhưng Diêu Hữu Thiên vẫn không có ý tỉnh lại.



Nheo mắt đưa ly nước đến bên miệng coorots vào nhưng nước cứ thế mà chảy sang hai bên khóe miệng.



Ánh mắt Cố Thừa Diệu phát ra tia sắc lạnh, mím chặt môi, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, không nhìn được ra là anh đang nghĩ gì.



Diêu Hữu Thiên vẫn cmar thấy rất mệt, cô nhăn mặt, có thể thấy virus đang hành hạ cô.



Cánh tay đỡ cô của Cố Thừa Diệu siết chặt, cuối cùng cắn răng uống một ngụm lớn trong cốc nước.



Sau đó tiến sát về phía Diêu Hữu Thiên, môi chính xác mà bao trùm lấy môi cô.



Anh đưa nước mớm cho cô, vị đắng của thuốc cũng tan vào miệng anh.



Anh không dừng lại mà tiếp tục động tác trên miệng.



Miệng của Diêu Hữu Thiên bị chặn lại  theo bản năng mà nuốt nước xuống.



Viên thuốc được cô nuốt xuống, Cố Thừa Diệu trút được gánh nặng nhưng sợ cô vãn chưa nuốt xuống hoàn toàn nên lại mớm cho cô một ngụm nước nữa.



Xác định là cô đã nuốt thuốc xuống hoàn toàn lúc này Cố Thừa Diệu mới buông cô ra.



Tay anh vẫn còn ôm cô, Diêu Hữu Thiên lúc này giống như một lò nung vậy.



Vì bị bệnh nên mặt rất đỏ, mà vì cái hôn vừa rồi nên mặt cô càng đỏ hơn.



Ánh mắt của Cố Thừa Diêu chằm chằm nhìn vào môi cô.



Mặc dù là bị sốt nhưng môi cô vẫn mềm mại ấm áp ngọt ngào, cộng thêm nhiệt độ nóng bỏng hơn bình thường.



Giống như một chiếc bánh tao tươi ngon, mùi vị hấp dẫn. Thậm chí anh có ý kích động muốn tiếp tục động tác vừa rồi.



Hít một hơi thật sâu, nảy sinh dục niệm với một người bệnh, cảm giác ấy khiến anh thấy mình rất đê tiện.



Đặt Diêu Hữu Thiên nằm lại, định ra ngoài thì nghe thấy Diêu Hữu Thiên thì thầm một câu.



Người anh ngây tại chỗ bất động.



“ Cố Thừa Diệu, em thích anh….”