Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 128 : Cô đang mời gọi tôi sao

Ngày đăng: 16:45 27/05/20


Cô không muốn sống nữa, thả người nằm  xuống giường, rúc vào trong chăn, lấy chăn kéo trùm đầu.



Xấu hổ quá đi mất.



Chăn bị anh kéo mạnh ra, gương mặt của Cố Thừa Diệu kề sát ngay mặt cô, bốn mắt nhìn nhàu, con ngươi sâu thẳm như biển cả  khiến cô không thể nắm bắt được ý nghĩ của anh.



Cố Thừa Diệu chống hai tay bên người cô, nhìn thẳng vào mặt cô từ trên xuống: “ Cái này có phải là cô đang mời gọi tôi  nhìn lại lần nữa cho rõ  à?”



Bùm.



Lần này thì  không chỉ có mặt của Diêu Hữu Thiên bùng cháy.



Lời nói của Cố Thừa Diệu khiến cô thấy cả người đều  bất thường.



Anh vừa mới nói cái gì?



Cố Thừa Diệu nhìn thẳng vào cô, bàn tay hướng xuống dưới, mơn trớn xương quai xanh của cô, lướt qua tim, tiếp tục trượt xuống.



Các một lớp vải mỏng, cô cảm nhận rất rõ hướng đi của bàn tay anh.



Nuốt nuốt nước miếng, tim cô đập nhanh rộn ràng.



Cảm nhận được bàn tay anh đã lướt qua bụng, cô muốn ngăn lại nhưng toàn thân lại không hề có chút sức lực.



Trong lòng cũng nổi lên sự hy vọng mơ hồ, giống như là muốn anh thật sự làm việc gì đó.



Cả người mềm nhũn, đầu óc choáng váng, không biết là vì bị cảm hay vì sự đụng chạm của anh.



Tay anh luồn vào trong lớp áo của cô, tiếp tục hướng lên trên.



Lòng bàn tay anh nỏng bỏng, dày dặn, bàn tay có lớp chai sần vuốt qua lớp da trơn mịn của cô.



Diêu Hữu Thiên thấy cổ họng khô khốc.



Ngón tay vẫn tiếp tục hướng lên trên, đi tiếp con đường vừa rồi đã đi.



Bụng,  eo, rồi đến nơi đầy đặn nhất của cô.



Cô gần như ngừng thở, trong phòng yên tĩnh chưa từng có.



Cô có thể nghe rõ tiếng tim mình đập, thình thịch, rất nhanh.



Tay của anh đã lướt qua nơi đầy đặn nhất của cô, lòng bàn tay  dày dặn nhẹ nhàng chạm vào nơi mềm mại ấy.



Vô thức nuốt nuốt nước miếng, đầu ngày càng choáng váng, cô nhắm mắt lại.




“ Nghiêm trọng đến thế à.”



“ Ở nhà nghỉ ngơi.” Thái độ Cố Thừa Diệu cứng rắn, không nương tay: “ Nếu cô không làm được, tôi không ngại mà trói cô trên giường đâu.”



Trói cô trên giường? Anh cũng dám nói ra nhỉ.



Sắc mặt Diêu Hữu Thiên đỏ  ửng, Cố Thừa Diệu nói xong, tự biết mình lỡ lời.



Thu tay về: “ Công ty thiếu cô một ngày  cũng không phá sản được, nếu việc gì cũng phải tự tay làm vậy thì thuê cả đống người về làm gì?”



Diêu Hữu Thiên gật đầu: “ Biết rồi.”



Dì giúp việc mới họ Tô, tài nghệ không tồi, đặc biệt là nấu cháo rất ngon.



Cố Thừa Diệu ăn sáng xong thì đi làm. Trước khi ra khỏi cửa còn dừng chân đứng trước mặt Diêu Hữu Thiên.



“ Phải nhớ uống thuốc.”



Giọng anh điềm đạm, Diêu Hữu Thiên cảm thấy nghe rất lọt tai, nhẹ nhàng “ ừ” lại một tiếng.



“ Đúng rồi ở công trường…..” Diêu Hữu Thiên nhớ đến mấy ngày trước có bão nên công trường tạm dừng thi công.



“ Việc trên công trường không đến lượt cô lo, tôi sẽ để Tiểu Mã theo dõi.” Cố Thừa Diệu lườm cô một cái rồi đứng dậy: “ Cô nghỉ ngơi cho tốt đi.”



Người phụ nữ này quá coi trọng bản thân mình hay là thấy anh không có tài cán gì? Làm như anh chết rồi không bằng?



Cứ nói mãi công trường công trường.



Lúc dì Tô thu dọn bát đũa, nhìn Diêu Hữu Thiên cười cười.



“ Cậu ấy tốt với cô quá.”



“……………………..…..” Diêu Hữu Thiên bất ngờ mà nhìn dì Tô.



Bà thấy Diêu Hữu Thiên có hứng thú liền nên buông chiếc khăn trong tay xuống: “ Hôm qua trung tâm giới thiệu việc làm không còn người, tôi vốn là đến nhà khác làm nhưng bị cậu ấy gọi mãi, vì cậu ấy nghe nói tôi nấu cháo là ngon nhất. Cậu ấy nói cô đang bị bệnh, không được ăn đồ quá nhiều dầu mỡ.”



Thấy Diêu Hữu Thiên kinh ngạc: “ Hôm qua cậu ấy ở bên cô cả ngày luôn ấy.”



Cũng không đi làm, bây giờ những người đàn ông tốt như vậy không còn nhiều nữa.



Khóe miệng Diêu Hữu Thiên nhếch lên, thể vì bị bệnh là khó chịu đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều.



Cố Thừa Diệu, trong lòng anh đã bắt đầu có em rồi phải không?