Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 129 : Không cần bất kỳ cơ hội nào

Ngày đăng: 16:45 27/05/20


Editor: Xám



Sau khi khỏi cảm mạo ở tuần trước, Diêu Hữu Thiên cầm bản văn kiện đến Cố thị tìm Cố Thừa Diệu kí tên.



Sinh hoạt của cô đã quay về quỹ đạo.



Giống như lúc mới kết hôn, mỗi ngày cô và Cố Thừa Diệu đi làm, buổi tối về nhà.



Thỉnh thoảng hai người trao đổi một chút trên phương diện công việc.



Không hề nhắc đến chuyện vào ngày cô ngã bệnh nữa, sự ăn ý giữa hai bên dần tốt lên.



Thỉnh thoảng, còn có thể ngồi chơi cờ, xem ti vi cùng với nhau.



Có lúc cùng đến nhà họ Diêu thăm ba mẹ nhà họ Diêu. Hai bên không nói gì, nhưng Diêu Đại Phát và Tuyên Tĩnh Ngôn lại có thể cảm nhận được, hình như cảm tình giữa hai người họ đã tốt hơn rồi.



Hai bên đều cực kỳ vui mừng trước sự thay đổi này.



Chào hỏi Tiểu Mã, Cố Thừa Diệu đang họp với bộ phận quản lý.



Thật ra loại chuyện nhỏ như đưa văn kiện này có thể bảo thư ký đi làm, có điều Diêu Hữu Thiên lại thích tự đi.



Cô nghĩ, thường xuyên xuất hiện ở trước mặt Cố Thừa Diệu để dao động, nâng cao cảm giác tồn tại của mình một chút vẫn cực kỳ cần thiết.



Văn phòng của Cố Thừa Diệu rất đơn giản, bàn làm việc rất to đặt ở vị trí trung tâm, gần cửa sổ sát đất.



Văn phòng có một giá sách treo tường, ngoài sách về mặt kinh tế ra, còn có một số sách về quân sự, vũ khí.



Còn lại là một vài truyện kí nhân vật, tạp chí kinh tế tài chính.



Diêu Hữu Thiên đặt văn kiện xuống, ngồi trong văn phòng của Cố Thừa Diệu chờ anh.



30 phút sau, Cố Thừa Diệu họp xong quay về, lập tức nhìn thấy Diêu Hữu Thiên tay cầm một truyện kí nhân vật, đang đọc rất say mê



"Tự truyện của Negara Fitts? Cô cũng thích ông ấy sao?"



Negara Fitts là một nhà đầu tư vô cùng nổi tiếng của nước Mỹ, có điều cá tính rất phô trương, không khiêm tốn chút nào. Lại có phần theo chủ nghĩa lợi dụng.



"Anh về rồi à?" Diêu Hữu Thiên đặt quyển sách trên tay xuống, bất giác nhếch khóe môi lên: "Cũng không tệ lắm. Trên phương diện kinh tế ông ấy có một số luận điểm rất đặc biệt."



"Cô không cảm thấy ông ta thích kiếm tẩu thiên phong*, nếu thật sự nghe lời ông ta tiến hành đầu tư, sẽ khiến hệ số nguy hiểm rất lớn ư?"



*kiếm tẩu thiên phong: không đi theo con đường bình thường mà tìm phương pháp mới, khác lạ, nhằm có được chiến thắng nhờ bất ngờ.



Cố Thừa Diệu ngồi xuống phía sau bàn làm việc, đối diện với khuôn mặt tươi cười của Diêu Hữu Thiên, không hiểu sao tâm trạng vui vẻ lên không ít.



"Quả thật là như vậy, cho nên em sẽ chỉ nhìn thôi, không nghe theo kiến nghị của người như thế để thực hành."



Cố Thừa Diệu không nói gì, lấy bản văn kiện kia ra nhìn hai cái đã định ký tên.
"Khá tốt." Chuyển biến dần dần tốt đẹp với Cố Thừa Diệu khiến tâm trạng cô vui vẻ.



Thời gian Triệu Bách Xuyên lăn lộn trong giới giải trí không hề ít, quay phim lâu như vậy, không chỉ học được cách nhìn người, mà cũng phải thường xuyên nghiên cứu kỹ thuật diễn xuất.



Biểu cảm rõ ràng đã rơi vào tình yêu của Diêu Hữu Thiên làm sao có thể thoát được mắt của anh?



Là người đàn ông kia sao?



Anh nghĩ đến nụ hôn ngắn ngủi trước đây của bọn họ. Anh lại cảm thấy trong lòng hơi khó chịu.



"Nhìn cô rất trẻ, tại sao lại kết hôn sớm như vậy?"



Chẳng phải phụ nữ hiện đại đều kết hôn muộn sao?



"..." Thật sự không ngờ Triệu Bách Xuyên lại hỏi một câu như vậy, nhất thời Diêu Hữu Thiên không biết trả lời như thế nào, cuối cùng mỉm cười: "Duyên phận chăng."



Hẳn là ngay từ đầu đã là nghiệt duyên rồi.



Có điều từ sau khi biết Cố Thừa Diệu chính là người cứu mình, Diêu Hữu Thiên lại rất biết ơn.



Có lẽ duyên phận giữa cô và Cố Thừa Diệu đã được định sẵn từ rất lâu rồi.



Sự vui vẻ lộ ra trên mặt cô lại khiến Triệu Bách Xuyên cảm thấy hơi khó chịu.



Rõ ràng trước đó anh hoàn toàn không đặt Diêu Hữu Thiên vào trong mắt.



"Cô có hối hận không?" Thật ra Triệu Bách Xuyên nhìn ra được, thật ra trong cuộc hôn nhân này, Diêu Hữu Thiên chỉ tự cảm thấy vui.



Nhưng sự tự cảm thấy vui này khiến anh cảm thấy hơi khó chịu.



Nếu cô chưa lấy chồng, vậy chẳng phải anh đã có cơ hội sao?



"Hối hận? Hối hận điều gì?"



"Hối hận đã kết hôn." Lúc Triệu Bách Xuyên nói lời này, không quên nhếch khóe miệng lên, giống như đang nói đùa: "Nếu như cô không kết hôn sớm như vậy, biết đâu còn có cơ hội quen biết nhiều người trẻ tuổi đẹp trai tài giỏi hơn nữa."



Lúc nói, anh không quên ưỡn thẳng lưng, mượn động tác lái xe để di chuyển sự căng thẳng trong lòng.



Diêu Hữu Thiên ngẩn ra một lát, dường như không ngờ Triệu Bách Xuyên sẽ hỏi câu hỏi như vậy.



"Tôi không hối hận." Nghĩ đến Cố Thừa Diệu, cô mỉm cười: "Cũng không cần. Có anh ấy rồi, tôi không cần bất kỳ cơ hội nào."



Rõ ràng Triệu Bách Xuyên không ngờ sẽ nhận được đáp án như vậy.



Đây là lần đầu tiên anh sinh ra cảm xúc đố kị, đố kị với người là chồng của Diêu Hữu Thiên, đố kị vì anh ta là chồng của Diêu Hữu Thiên.



Đố kị anh ta lại có thể khiến Diêu Hữu Thiên coi trọng như thế.