Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 130 : Anh theo dõi em

Ngày đăng: 16:45 27/05/20


Chiến Li vừa bước chân ra khỏi công ty của Diêu Hữu Thiên thì thấy cô vừa bước xuống từ trên xe của một người đàn ông.



Rồi cả gương mặt tươi cười rạng rỡ chào tạm biệt đối phương.



Lẽ đương nhiên là anh cung xkhoong bỏ sót mấy câu mà hai người nói.



“ Lần sau tôi mời cô đi ăn nhé.”



“ Được.”



“ Có dịp sẽ đưa cô đến trường quay tham quan.”



“ Uhm, mấy ngày nữa tôi sẽ gọi lại cho anh.”



“…………”



Chiến Li nheo mắt  chặn ngay trước mặt Diêu Hữu Thiên đang bước vào.



“ Tôi cho rằng chồng cô là Cố Thừa Diệu.”



Diêu Hữu Thiên không trả lời anh ta, ngược lại cảm thấy bất ngờ nhìn lại cửa công ty mình: “ Sao anh lại ở đây?”



“ Người đàn ông vừa rồi, hình như không phải Cố Thừa Diệu nhỉ?”



Cô không trả lời, nhưng Chiến Li vẫn cũng nào có bỏ qua, đưa tay nắm chặt cánh tay Diêu Hữu Thiên: “ Người đàn ông vừa rồi là ai?”



Diêu Hữu Thiên dời mắt đến cánh tay đang bị anh ta nắm chặt, lại ngước lên nhìn vào Chiến Li.



Thành phố Y đã vào thu, Chiến Li mặc một chiếc áo khoác mỏng màu trắng sữa, nhìn vừa cao lớn vừa có khí chất.



Tất nhiên nếu cắt bỏ cái thái độ cợt nhả  trên mặt anh ta đi.



Tin chắc rằng sẽ tăng thêm vẻ đẹp ngoại hình của anh ta lên vài phần.



“ Anh Chiến.” Diêu Hữu Thiên bình thản rút tay về: “ Tôi ở cùng người đàn ông nào đi chăng nữa dường như không liên quan đến anh nhỉ?”



Biểu cảm của Chiến Li rất kỳ lạ, thái độ của anh giống như một người chồng bắt  quả tang vợ mình ngoại tình vậy.



Mà cô tự ngẫm lại cô cùng Chiến Li gặp mắt mới ba lần mà thôi.



Khóe miệng Chiến Li giật giật, đối diện với ánh mắt  của Diêu Hữu Thiên đang coi mình như kẻ tâm thần, anh đột nhiên bật cười.



“ Diêu Hữu Thiên, nếu em muốn tìm đàn ông thì cũng mắc gì phải tìm loại bám váy phụ nữ như thế? Tìm tôi là được rồi, tôi tin chắc rằng mình sẽ thỏa mãn em hơn hắn đấy.”



“ …………………….”



Diêu Hữu Thiên trợn tròn mắt, không thể tin vào tai mình.



Cô không nghĩ nhiều mà đưa tay lên tát thẳng vào mặt của Chiến Li.



Chiến Li hứng trọn cái tát ngay tại vị trí đông người qua lại, trên mặt tức quá hóa cười.



“ Sao thế? Không tin à? Lẽ nào tôi nói sai sao? Dù sao thì em cũng muốn tìm đàn ông, tìm ai cũng thế mà thôi?”



“ Chiến Li, cho dù tôi có muốn tìm đàn ông đi chăng nữa cũng sẽ không bao giờ tìm anh.” Diêu Hữu Thiên lâu lắm rồi chưa có cảm giác tức giận đến vậy: “ Còn nữa, đừng cho rằng ai cũng đê tiện như anh.”



Thật là vô duyên vô cớ lại còn không biết giới hạn.



Chiến Li không hề tức giận, ánh mắt sắc lẻm như chim ưng  ấy nhìn chằm chặp vào Diêu Hữu Thiên.



Diêu Hữu Thiên bị anh ta nhìn đến nổi da gà, trong lòng  cảm thấy khó chịu mà lùi lại vài bước.



“ Xem ra hôm nay tinh thần anh không được tỉnh táo, anh đi đi, tôi không tiếp nữa.”



Diêu Hữu Thiên lướt ngang Chiến Li rời đi, nhưng cánh tay bị anh ta kéo lại, anh nhìn chằm chằm Diêu Hữu Thiên, đột nhiên bật cười: “ Diêu Hữu Thiên, em còn thiếu tôi một điệu nhảy đấy.”



“ Cái mà anh vừa muốn không phải là một điệu nhảy.”



“ Xin lỗi.” Chiến Li nhún vai, miệng thì nói xin lỗi nhưng mặt lại không hề có thái độ vốn có: “ Tôi hơi mất bình tĩnh một chút.”



“ Còn chuyện gì khác không?”



“ Vốn định thảo luận với em việc hợp tác cho quý tiếp theo….” Chiến Li nhún vai cũng tiện tay buông Diêu Hữu Thiên ra: “ Nhưng bây giờ chắc em không có tâm trạng để bàn nữa rồi. Lần sau vậy.”



“ Tôi phải cảm ơn sự quan tâm của anh  chứ nhỉ?”
Hai người bắt một chiếc xe taxi, Diêu Hữu Thiên đưa Triệu Bách Xuyên về nhà của anh trước.



Triệu Bách Xuyên biết Diêu Hữu Thiên đói rồi, tự tay nấu một bữa cơm.



Giờ phút này Diêu Hữu Thiên mới biết tài nghệ nấu ăn của Triệu Bách Xuyên cũng rất giỏi, không hề thua kém đầu bếp nhà hàng nổi tiếng.



“ Tài nấu ăn của anh rất giỏi đấy.” Diêu Hữu Thiên nhìn những món ăn trên bàn, lên tiếng cảm thán.



“ Cảm ơn lời khen của cô.” Tâm trạng của Triệu Bách Xuyên vui lên thấy rõ: “ Cô nên nói là giờ cô rất đói, ăn gì cũng thấy ngon.”



“ Chắc chắn không phải, tay nghề của anh giỏi thật mà.”



Phải biết là cái tên Cố Thừa Diệu kia, chưa từng đứng bếp bao giờ đâu.



Triệu Bách Xuyên cười: “ Cô nể mặt tôi như vậy thì lần sau chắc tôi phải đem hết vốn liếng ra  quá.”



“ Ý của anh là, anh còn giấu tài đấy hả.”



“ Thực sự là nguyên liệu có hạn, không nấu được món nào ngon hơn.” Triệu Bách Xuyên nghỉ một lúc: “ Lần sau tôi sẽ nấu món Phật leo tường, đến lúc ấy cô nhớ đến thưởng thức nhé.”



“ Anh đừng nói đừa” Diêu Hữu thiên há hốc miệng, không thể tin nổi mà nhìn anh: “ Anh mà biết nấu Phật leo tường à?”



“ Lúc trước quay phim ở thành phố F, có duyên làm quen với một đầu bếp, dòng họ nhà ông ấy là đầu bếp trong cung đình. Lúc ấy tôi còn nhờ đoàn làm phim làm một bộ phóng sự về nhà ông ấy, tái hiện món Phật leo tường.  Vì vậy ông rất cảm kích, dạy tôi cách nấu món đó. Nhưng tôi mới chỉ làm thử một lần thôi.”



“ Giỏi quá.” Diêu Hữu Thiên đầy vẻ hâm mộ: “ Lần sau tôi nhất định sẽ đến trường quay của các anh tham quan một chuyến.”



“ Được, đợi qua chuyện này tôi sẽ dắt cô đi.”



Diêu Hữu thiên gật đầu, không cân fnghix cũng biết mấy ngày này anh sẽ phải xử lý chuyện về vụ tin tức ấy.



Không cần biết Triệu Bách Xuyên sẽ thu dọn tin tức này thế nào, cũng không biết công ty của anh có tác dụng gì trong  vụ việc này.



Nhưng có một chuyện mà Diêu Hữu Thiên khẳng định chắc chắn là Hiện giờ Triệu Bách Xuyên đã thông suốt rồi, anh nhất định sẽ xử lý êm thấm.



Như thế là đủ rồi.



Hai người lại nói về chuyện ẩm thực một hồi, giống như là hai người bạn lâu ngày không gặp, nói về những món ăn mà mình thích. Còn về vụ tin tức kia thì không nhắc đến một chữ.



………………………………………………………………



Làm bạn với Triệu Bách Xuyên khiến cô rất vui vì vậy lúc Diêu Hữu Thiên bước chân vào nhà tâm trạng vô cùng thoải mái. Thậm chí còn ngâm nga vài câu hát.



Cho đến lúc cô mở đèn phòng khách thì thấy Cố Thừa Diệu đang ngồi trên sofa với bộ mặt đầy u ám.



“ Ấy? Anh ở nhà à? Sao không mở đèn lên?” Diêu Hữu Thiên liếc về phía nhà bếp một cái,  nhà bếp đèn tối om, có thể thấy rõ là trong nhà chỉ có mỗi mình Cố Thừa Diệu.



“ Dì Tô về rồi à? Anh ăn cơm chưa?”



Cố Thừa Diệu ngồi yên không lên tiếng chỉ nheo nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Diêu Hữu Thiên không chớp.



Ánh mắt ấy  rất quen, Diêu Hữu Thiên lạnh hết cả sống lưng, Cố Thừa Diệu anh lại bị làm sao thế?



“ Cô ăn cơm chưa?” Giọng nói của Cố Thừa Diệu rất khẽ, nếu không để ý thì sẽ không nghe thấy.



“ Uhm.” Diêu Hữu Thiên trả lời còn khẽ hơn: “ Anh chưa ăn cơm à? Dì Tô hôm nay không đến sao?”



Cố Thừa Diệu vẫn không trả lời câu hỏi của cô, chỉ đứng dậy bước đến trước mặt cô.



“ Ăn với ai?”



“ Bố mẹ em.” Diêu Hữu Thiên hôm nay mới biết thì ra Triệu Bách Xuyên cũng sống ở khu biệt thự Lâm Phong.



Nhà họ Diêu cũng sống trong khu này, nhưng ở phía đông của khu ấy, còn nhà  anh là ở phía tây.



“ Thật không?” Cố Thừa Diệu cười cười, ý cười ấy không hề hiện lên trong ánh mắt.



Anh lấy điện thoại ra, lướt nhẹ trên mặt màn hình, quay về hướng Diêu Hữu Thiên.



Diêu Hữu Thiên nhìn thấy trên màn hình điện thoại mà bức ảnh cô cùng Triệu Bách Xuyên bước xuống taxi.



Cố Thừa Diệu lướt nhẹ đầu ngón tay, một bức ảnh khác là cô cùng Triệu Bách Xuyên bước vào nhà anh ta…..



Phản ứng đầu tiên của Hiêu Hữu Thiên là: “ Anh theo dõi em?”