Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 132 : Điên cuồng

Ngày đăng: 16:45 27/05/20


Cả một đêm này, đối với Diêu Hữu Thiên mà nói là một cuộc trải nghiệm điên cuồng.



Cô đã từng thân mật với Cố Thừa Diệu không chỉ một lần.



Nhưng lần đầu là cô uống say bị người ta bỏ thuốc.



Lần thứ hai là anh uống say mà cô từ đầu đến cuối đều ở trong trạng thái bị anh cưỡng ép.



Những cảm giác ấy đều rất tệ.



Cô chưa từng  có cảm giác như ngày hôm nay.



Cơ thể giống như không còn là của chính mình, được Cố Thừa Diệu nâng lên cao, không ngừng  trôi dạt.



Có vài lần cô cho rằng mình sắp rơi xuống thì anh lại đưa cô lên tầng cao hơn.



Đến cuối cùng, cô gần như sợ anh, không ngừng xin tha.



“ Đủ rồi, em không muốn nữa, dừng lại đi……”



“ Đừng, Cố Thừa Diệu, anh dừng lại…..”



“ Em sắp chết rồi, anh đi ra đi, em không muốn nữa.”



“ Cố Thừa Diệu, anh là đồ điên……”



Những lời nói này vang lên gần như cả một đêm, cuối cùng Diêu Hữu Thiên chỉ cảm thấy giọng mình khản đặc.



Nhưng  người đàn ông bị bỏ đói lâu ngày lại mất lý trí kia sao có thể nghe lời cô chứ?



Đụng chạm hết lần này đến lần khác, lửa hoa đốt lên hết lần này đến lần khác.



Hai người dây dưa nguyên cả đêm.



Đến tận rạng sáng, cô gần như ngất đi dưới động tác của anh, anh mới tha cho cô.



Cánh tay rộng lớn bao bọc lấy cô, cùng cô chìm vào giấc ngủ.



………………………………………………………………



Cố Thừa Diệu rất lâu rồi chưa từng ngủ thoái mái đến vậy.



Cả người cảm giác thoải mái sau khi phóng túng, dục vọng bị đè nén lâu ngày được thỏa mãn.



Anh ngủ rất sâu đến khi tiếng chuông điện thoại đánh thức anh.



Mắt không mở lên,đưa tay tìm điện thoại theo bản năng.



“ A lô.”



“ Cố tổng, còn nửa tiếng nữa sẽ đến giờ hẹn với tổng giám đốc Giang Ninh, hiện giờ anh đang ở đâu?”



Tổng giám đốc Giang Ninh?



Cố THừa Diệu xoay người, bàn tay chạm vào vật mềm mịn.



Anh cố gắng mở mắt.



“ Cậu nói gì?”



“ Cố tổng, còn nửa tiếng nữa là đến giờ hẹn với tổng giám đốc Giang Ninh, những dữ liệu anh cần đều đã được chuẩn bị xong, hiện giờ anh đang ở đâu?”



Dường như cảm nhận được giọng điệu của sếp không vui vẻ gì mấy, Tiểu Mã giật thót mình, lẽ nào anh lại vừa làm hỏng chuyện vui gì của sếp rồi?



“………………………”



Im lặng, Cố Thừa Diệu nhìn chằm chằm vào cơ thể yểu điệu trên giường, không trả lời Tiểu Mã.



“ Cố tổng?”



Nếu Cố tổng còn không đến công ty thì sẽ trễ mất: “ Tam thiếu?”



“Tôi đến ngay.” Trước khi Tiểu Mã lên tiếng Cố Thừa Diệu đã ngắt điện thoại.



Ngồi thẳng người dậy, ánh mắt chưa từng rời khỏi cơ thể Diêu Hữu Thiên.



Theo động tác đứng dậy của anh, chiếc chăn che trên người họ cũng rơi xuống đất.



Lộ ra cơ thể trắng muốt của cô, mà lúc này trên người cô đầy rẫy  vết hôn, còn có cả vết tay.
“ Xem ra tôi đến không đúng lúc rồi, tâm trạng của cậu không tốt, hay là để lần sau tôi  đến vậy?”



Thương Mạc Diệu vắt chéo một chân đứng tựa cửa, hai tay đút vào túi quần, giọng điệu cười nhạo.



Cố THừa Diệu quay phắt người lại, giật mình nhìn thấy Thương Mạc Viễn.



“ Cậu đến đây làm gì?”



“ Người hợp tác chạy mất tích, vứt công ty lại cho một mình tôi xử lý, tôi cũng phải đến hỏi một câu chứ nhỉ?”



Thương Mạc Viễn là một thiên tài thiết kế, về phương diện thiết kế kiến trúc có sự am hiểu và phong cách thiết kế rất đặc biệt. Còn chưa tốt nghiệp đại học đã được Cố Thừa Diệu thuyết phục cùng hợp tác mở công ty GC.



Từ sau khi Cố Thừa Diệu đến thành phố Y, GC ở Bắc Đô chỉ còn lại Thương Mạc Viễn xử lý tất cả mọi việc.



“ Tên khốn này.” Cố Thừa Diệu bước về phía trước, dùng sức đấm anh ta một cái rồi mới ôm lấy anh, nét mặt hiện lên ý đùa giỡn.



“ Tôi mời cậu đến mấy lần cậu đều không chịu, còn nói gì đến việc tìm tôi hỏi một câu?”



“ Vậy cậu có chào đón tôi không?”



“ Chào đón, đương nhiên chào đón cậu.” Cố Thừa Diệu gặp lại bạn thân, tạm thời vứt chuyện của mình sang một bên: “ Đi nào, hôm nay tôi khao, để cậu trải nghiệm sự khác biệt với Bắc Đô.”



“ Đợi mỗi câu này của cậu thôi.”



Thương Mạc Viễn cười, vỗ mạnh lên vai Cố Thừa Diệu, hai người cùng nhau ra khỏi công ty.



……………………………………………………………………



Diêu Hữu Thiên hôm nay cật lực kiềm chế hết nguyên một ngày mới không tự gọi điện thoại cho Cố Thừa Diệu.



Cô không muốn anh cảm giác mình giống như một người phụ nữ hay trách móc, càng không muốn  anh thấy mình quan trọng trong tim cô biết nhường nào.



Cô có sự kiêu ngạo của cô, cô đang đợi, đợi Cố Thừa Diệu về nhà, sau đó nói chuyện tử tế với anh về chuyện ngày hôm qua.



Nhưng cô đã thất vọng.



Trong người không được khỏe  nên cô cũng xin nghỉ không đến công ty, việc này còn làm Diêu Đại Phát và Tuyên Tĩnh Ngôn lo lắng. Hai người còn đến nhà thăm cô, rồi ăn bữa cơm trưa mới về.



Nguyên ngày nay Cố Thừa Diệu không hề gọi cho cô, ngay cả một cái tin nhắn cũng không có.



Dì Tô đã sớm nấu xong cơm tối nhưng không ai ăn.



Cô ngồi trên bàn ăn nhìn vào chỗ ngồi vắng bóng người, nhăn mặt.



Dưới ánh mắt hiếu kỳ của dì Tô mà ăn hết bữa tối, sau đó về phòng nghỉ ngơi.



Thời gian trôi qua từng giây từng phút, khi chiếc kim đồng hồ trên tường chỉ vào 11 giờ thì Diêu Hữu Thiên bỏ cuộc.



Cả đêm hôm qua cô ngủ không ngon vì thế mà nay cô đem theo thất vọng mà chìm vào giấc ngủ, cả đêm này cô chìm trong ác mộng không ngừng.



Buổi sáng tỉnh dậy, viecj đầu tiên là Diêu Hữu Thiên đi gõ cửa phòng Cố Thừa Diệu.



Cửa không khóa, đẩy cửa bước vào, bên trong không một bóng người.



Trên giường ngăn nắp không hề có dấu vết đã có người  ngủ, điều này nói cho cô biết tối qua Cố Thừa Diệu không về nhà.



Sự kiên định trong lòng cũng vì thế mà mất đi từng chút từng chút một.



Diêu Hữu Thiên đột nhiên bật cười.



Thì ra cho dù cô quyến rũ anh làm chuyện đó xong, cũng không thể  thay đổi được điều gì hết.



Trái tim của người đàn ông ấy còn cứng rắn hơn sắt đá, lạnh giá hơn băng tuyết.



Cô không nên có ảo tưởng về anh.



Cô rốt cuộc là kiên trì vì cái gì?



Chỉ vì ơn cứu mạng cô một lần đó hay sao? Hay lúc Cố Thừa Diệu cõng cô đã sản sinh sự động lòng không nên cô?



Nhưng nếu người khiến cô động lòng trong tim đã có người khác, vậy thì cô có nên tiếp tục không?



Có nên tiếp tục không?



………………………………………………………………



Hết chương 132.