Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 133 : Nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm

Ngày đăng: 16:45 27/05/20


Editor: Xám



Trong phòng bao của quán bar, Cố Thừa Diệu đặt chiếc ly trên tay xuống, nhìn Thương Mạc Viễn trước mặt với vẻ mặt kinh ngạc: "Cậu nói đùa đúng không?"



"Cậu thấy bộ dạng tôi có giống như nói đùa không?" Thương Mạc Viễn giơ tay mình lên, huơ huơ mu bàn tay với Cố Thừa Diệu, động tác này khiến anh có thể nhìn thấy rõ ràng chiếc nhẫn kim cương kiểu nam trên tay anh ấy.



"Nhãi con cậu." Cố Thừa Diệu dùng sức đấm anh một cái, trên mặt có chút trêu chọc: "Lần trước quay về Bắc Đô không nghe thấy cậu tiết lộ chút tin tức nào, vừa quay người đã lấy được cả giấy chứng nhận rồi, tốc độ nhanh quá đấy."



Thương Mạc Viễn cũng không ngờ, nhanh như vậy mình đã kết hôn rồi: "Chúng tôi nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm, lần thứ ba gặp mặt đã quyết định phải kết hôn. Cậu nói có nhanh không?"



Cố Thừa Diệu hoàn toàn cạn lời, cũng đã hợp tác với Thương Mạc Viễn vài năm rồi, đây thật sự là lần đầu tiên anh biết thì ra anh ấy thuộc trường phái kích động.



Trước đây Thương Mạc Viễn chuyên tâm vẽ đồ họa, làm thiết kế, những chuyện khác đều không đặt ở trong lòng. Giây phút có máu có thịt giống người như hôm nay thật sự không nhiều.



"Cậu không cảm thấy kết hôn thế này quá mạo hiểm sao?"



"Không cảm thấy." Thương Mạc Viễn cũng là lần đầu tiên có cảm giác như vậy: "Cậu nhất định sẽ không tin đâu, sau lần đầu tiên tôi và cô ấy gặp mặt, trong đầu tôi toàn là cô ấy. Kể cả bây giờ cũng vậy. Mỗi ngày ngoài công việc, ăn cơm đi ngủ, tất cả thời gian dùng để nhớ cô ấy."



Cái này thì quá điên cuồng rồi.



Cố Thừa Diệu tự nhận không có lúc như vậy, nhưng vào lúc này trong đầu lại đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Diêu Hữu Thiên.



Vào lúc khuôn mặt tươi cười thanh lệ xuất trần kia chợt hiện lên trong đầu anh, cả người anh đều cảm thấy không thoải mái.



Không chút nghĩ ngợi nói sang chuyện khác, dời bóng người trong đầu mình đi.



"Chính vì nguyên nhân này, cho nên cậu đã kích động quyết định hôn nhân ư?"



"Đương nhiên." Thương Mạc Viễn gật đầu, anh thừa nhận anh thật sự vì kích động nhất thời mà cưới chui, nhưng anh lại không hối hận chút nào với kết quả này: "Cậu cũng từng có người yêu rồi, hẳn là cậu có thể cảm nhận được điều này, chỉ cần không nhìn thấy đối phương thì lúc nào trong lòng cũng nhớ đến đối phương. Nếu tôi đã xác định là cô ấy, đương nhiên muốn dùng tốc độ nhanh nhất để giữ cô ấy rồi."



Không nhìn thấy đối phương thì lúc nào cũng nhớ đến đối phương ——



Cố Thừa Diệu lại ngẩn ra, người gần đây lúc nào anh cũng nhớ tới, rõ ràng là ——



Không đúng, ý nghĩ đó vừa hiện lên, đã bị anh nén xuống.



Trên bàn ở văn phòng làm việc của anh, vẫn đặt tấm bưu thiếp của Bạch Yên Nhiên mà Luna đưa đến.



Phía trên có tin tức của cô, nhưng lại là lần đầu tiên anh không nhìn ngay.



Không biết tại sao Cố Thừa Diệu lại hơi chột dạ.



Dáng vẻ anh có chút khác thường, khiến Thương Mạc Viễn đột nhiên nhớ ra chuyện nào đó.
"Nói đúng lắm, anh lại không là gì của tôi, tôi phải tin anh làm gì?" Sự tín nhiệm của cô chỉ dành cho bạn bè.



Ví dụ như Triệu Bách Xuyên, cô hoàn toàn tin anh chắc chắn không thể dựa vào sự bao nuôi của phụ nữ.



Người trước mặt nhất định là ngoại lệ.



Vẻ mặt Chiến Li phẫn hận, nhưng chỉ cười lạnh: "Tôi không đâm vào anh ta, anh ta chỉ muốn vu tội cho tôi thôi."



Người Diêu Hữu Thiên bị anh giữ chặt, hai tay không thể động đậy, nghe thấy câu này cũng chỉ rất châm biếm nhếch môi lên: "Lời này, anh nên giữ lại để nói với cảnh sát."



"Tôi sẽ nói." Chiến Li nhìn thấy dáng vẻ của Diêu Hữu Thiên, càng tức giận hơn.



Nhưng lại không cách nào làm hại cô được, nghĩ một chút, anh ta buông cô ra, trả điện thoại cho cô.



"Tôi tới tìm em, là muốn em giúp tôi một việc."



Diêu Hữu Thiên nhìn anh ta, không nói giúp, cũng không nói không giúp.



Dường như vẻ mặt Chiến Li đầy vướng mắc, trên khuôn mặt nam tính đó lộ ra một chút khó xử.



"Em có thể làm chứng giúp tôi, nói rằng khi Chiến Tiên xảy ra tai nạn xe cộ, em ở chung với tôi không?"



Diêu Hữu Thiên nhìn anh ta giống như kẻ điên: "Anh đang nói đùa sao?"



Anh ta đâm người khác, tìm cô tạo chứng cứ giả? Anh ta có biết đó là phạm pháp không?



"Tôi thật sự không đâm vào anh ta." Vẻ mặt Chiến Li hơi khẩn thiết: "Xin em tin tôi."



"Nếu anh không đâm anh ta, thì đi nói với cảnh sát, sau đó bảo cảnh sát chứng minh sự trong sạch của anh, nếu như anh muốn tôi giúp anh tạo chứng cứ giả, thật xin lỗi, anh tìm nhầm người rồi."



Không cần nói cô và Chiến Li không hề quen biết, cho dù Chiến Li là bạn của cô, cô cũng sẽ không làm chuyện như vậy. Đây là vấn đề nguyên tắc.



"Diêu Hữu Thiên, em —— "



"Anh đừng gọi tôi." Vẻ mặt Diêu Hữu Thiên cực kỳ nghiêm túc: "Mỗi người đều phải trả giá rất nhiều cho hành động của mình, anh dám làm, lẽ nào không dám nhận sao?"



Vẻ mặt khinh người của cô, và cả sự khinh thường nơi đáy mắt khiến Chiến Li càng hận hơn, anh ta đột nhiên đưa tay ra chống ở hai bên Diêu Hữu Thiên, một lần nữa đè cô lên cánh cửa.



Cúi đầu, dường như con ngươi hẹp dài sắp bốc ra lửa.



"Em có tin tôi muốn em ở ngay đây không?"