Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 134 : Em là vợ anh (1)

Ngày đăng: 16:45 27/05/20


“ Em có tin tôi muốn em ở ngay đây không?”



“ Tin.” Diêu Hữu Thiên gật đầu, trên mặt không nét sợ hãi: “ Một tên sát nhân thì có gì là không dám làm? Nhiều nhất là ngoài tội danh giết người thì thêm một tội hiếp dâm mà thôi.”



Gương mặt lạnh lẽo, giọng điệu quyết tuyệt, thái độ không hề sờn bước, cộng thêm sự chỉ trích sát xao.



Người phụ nữ này, tàn nhẫn thật, nhưng tàn nhẫn ấy khiến anh thích.



Hít một hơi thật sâu, từ trước đến giờ tính cách anh đều không thích đi giải thích với người khác nhưng lần này lại ngoại lệ lên tiếng: “ Thiên Thiên, anh nói rồi anh không đâm anh ta.”



Tiếng “ Thiên Thiên” đầy vẻ bất lực, còn có khổ tâm.



Diêu Hữu Thiên chỉ quay mặt đi, thái độ vô cùng lãnh cảm, không hề có ý tin tưởng Chiến Li.



Nắm đấm của  Chiến Li siết chặt hơn, nhìn thẳng vào sự quật cường và lạnh lùng trong mắt cô.



Thái độ không sợ chết ấy, giống y như ngày trước….



Người phụ nữ này, cô thật là……



Khựng lại một hồi, Chiến Li mới lên tiếng: “ Em còn nhớ em còn thiếu tôi một món nợ không?”



“ Là thiếu anh một điệu nhảy, nếu anh muốn thì tôi có thể nhảy cùng anh ngay bây giờ.” Diêu Hữu Thiên xoay mặt nhìn vào anh ta, cặp mắt long lanh nhìn thẳng vào mặt anh, trong ánh mắt không hề có tia sợ sệt, lo lắng mà chỉ có lạnh lùng, bình tĩnh, còn có châm chọc, giễu cợt.



Thái độ của cô vẫn luôn khiến người ta tức giận như vậy.



Khí thế của Chiến Li đột nhiên yếu đi nhưng vẫn chưa buông cô ra, ngược lại dùng cả hai cánh tay ôm chặt lấy cô.



Gục mặt vào gáy cô, tiếng nói vang lên đầy mệt mỏi.



“ Anh không đâm anh ta, nhưng ngày mà anh ta xảy ra tai nạn, đúng lúc anh có chuyện phải xử lý, mà chuyện đó không được để cho nhà họ Chiến biết. Vì vậy anh mới không nói ra, cũng không có bằng chứng ngoại phạm.”



“ Anh cả nhà anh biết rõ điều này, vì vậy mới trắng trợn cố ý đổ cho anh đâm anh ta.”



“ Tên đó tự cao tự phụ lại ỷ vào thân phận không coi ai ra gì. Ba không trọng dụng anh ta vì thế căn bản không thể để lại tài sản cho anh ta.”



“ Anh ta chỉ là không cam tâm mà thôi.”



“ Anh không hề đâm anh ta, em tin tưởng anh được không?”



Giọng nói anh rất khẽ, hơi thở mang theo hơi ấm phả lên gáy cô.



Cảm giác ấy khiến cô khó chịu, theo bản năng mà rụt cổ muốn thoát khỏi anh ta.



Chiến Li không buông tay, ngược lại còn ôm chặt hơn.



“ Diêu Hữu Thiên, tại sao em cứ không tin anh? Anh cho rằng chúng ta dù sao cũng được coi là bạn bè chứ?”



Diêu Hữu Thiên muốn đẩy anh ta ra mà không được, lạnh nhạt nhắc nhở anh ta.



“ Chúng ta không phải là bạn bè, là người hợp tác mà thôi.”



Thái độ của cô rất kiên quyết, vạch rõ tường giới nghiêm giữa hai người.
“ Thừa Diệu, tôi quen cậu lâu như vậy, tối qua mới biết cậu là GAY?”



“ ……………” Không thể nào, Cố Thừa Diệu biết rất rõ phương hướng giới tính của mình, sao có thể là GAY chứ?



Nhưng Thương Mạc Viễn nói rất nghiêm túc? Lẽ nào là thật?



Chỉ cần nghĩ đến cảnh mình ôm chặt Thương Mạc Viễn, không ngừng cởi quần áo của anh ta, Cố Thừa Diệu lập tức lạnh sống lưng.



Thương Mạc Viễn đùa giỡn anh thấy cũng đủ rồi, mới bật cười.



“ Ha ha ha ha, cậu cũng tin à.”



“ Biến.” Trời cuối thu nhưng Cố Thừa Diệu chỉ cảm thấy cả lưng mình đều đổ mồ hôi lạnh. Đánh chết anh cũn không tin mình là người đồng tính.



Thương Mạc Viễn thấy biểu cảm thờ phào nhẹ nhõm của anh, đột nhiên  nghiêm túc: “ Mặc dù cậu không thân mật cởi quần áo tôi nhưng cậu cứ nắm chặt tay tôi không buông.”



Sắc mặt của Cố Thừa Diệu lại thay đổi, anh bình thản bồi thêm một câu: “ Cậu đoán thử xem cậu đã nói gì?”



Ngay lúc này Cố Thừa Diệu đã kích động đến mức chỉ muốn đấm cho Thương Mạc Viễn hai phát: Nói cái gì?”



“ Cậu cứ nắm chạt tay tôi nói: Diêu Hữu Thiên tôi ghét cô. Diêu Hữu Thiên sao cố cữ lởn vởn ở trước mặt tôi vậy? Diêu Hữu Thiên tại cô phải gả cho tôi? Diêu Hữu Thiên tôi thật sự rất ghét cô.”



Thấy sắc mặt của Cố Thừa Diệu tái mét, anh huơ huơ tay: “ Chính là vậy, cậu nói ba chữ Diêu Hữu Thiên suốt một đêm, tôi nghe nhiều đến mức chai cả tai rồi.”



Không – thể -- nào.



Cố Thừa Diệu không muốn thừa nhận, nhưng thái độ của Thương Mạc Viễn chắc chắn không phải là giả.



Mà bản thân anh biết rất rõ, thời gian vừa rồi số lần anh nhớ đến Diêu Hữu Thiên tăng lên không ít.



Đặc biệt là sau ngày hôm kia, hình bóng cô cứ mãi hiện hữu trong tâm trí của anh.



Thậm chí anh chỉ cần nhớ đến cơ thể tráng nõn của cô thì đã thở gấp.



Anh….



“ Tôi phải về tìm cô ấy nói chuyện, tôi nghĩ hôm nay chắc cậu phải đi làm nhỉ?”



Thương Mạc Viễn không ép đợi phản ứng của anh, có điều có  những chuyện đứng trên phương diện bạn bè anh nên cho cậu ấy lời khuyên.



“ Cậu có bao giờ nghĩ rằng, hai người cũng đã kết hôn chưa? Nếu có thể thì sống tốt với cô ấy đi.”



“ Thật ra ghét cũng là một loại tình cảm, nếu trong lòng cậu không có cô ấy thì sao lại ghét cô ấy được?”



“ Cho dù cậu không chấp nhận thì hiện giờ cô ấy cũng đã là vợ cậu. Nếu được thì tốt với cô ấy hơn đi. Biết đâu cuộc hôn nhân này của các cậu cũng sẽ rất hạnh phúc đấy?”



“ Đương nhiên, không phải là tôi đang dạy dỗ cậu, tôi chỉ muốn cho cậu biết, làm người thì phải hướng về phía trước. Ai cũng không phải là đáng cứu thể của ai hết, cũng không có ai quy định cậu phải đứng mãi ở nơi nào để chờ một ai đó.”



“ Chúng ta đều phải học cách buông tay, còn nữa, phải biết mình cần cái gì.”



“ ……………………”