Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 136 :

Ngày đăng: 16:45 27/05/20


Buổi tối.



Diêu Hữu Thiên đứng trong phòng tắm của mình nhìn vào tấm gương trên tường.



Nước nóng khiến mặt cô ửng đỏ, mắt đen da trắng, không dám tự khen mình nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng coi là không tệ mà nhỉ?



Ít ra những năm cô học đại học cũng nhận được không ít thư tình của con trai.



Nếu không phải do cô và Triệu Nhân Uyên yêu nhau chặn bớt được vài mối nhân duyên thì đám con trai theo đuổi cô còn nhiều hơn nữa nhỉ.



Nhớ đến Triệu Nhân Uyên cô lại nhớ đến Cố Thừa Diệu.



Năm đó lúc cô vừa tỉnh dậy thì nhìn thấy Triệu Nhân Uyên, tưởng rằng anh ta là người đã cứu mình, ai mà biết được là sai.



Cố Thừa Diệu…..



Bây giờ chỉ cần nhắc đến cái tên này trong lòng cô tràn đầy sự ngọt ngào.



Khi yêu một người nhưng không nhận được sự hồi đáp thì tình yêu vẫn cứ tiếp tục.



Nhưng nếu đối phương cũng đáp lại tình yêu của bạn vậy thì tình yêu biến thành sự tương hỗ từ hai phía.



Cảm giác ấy thật tuyệt.



Cố Thừa Diệu của ngày hôm nay đã khiến cô rất bất ngờ, rất kinh ngạc.



Anh đến tìm cô, cùng cô ăn cơm. Thậm chí còn đến đón cô đưa cô đến nhà ba mẹ.



Mà anh cũng không nói chuyện với ba mẹ như trước một cách khách khí, xa cách.



Anh nói chuyện phiếm với ba, đánh bóng với anh trai.



Thậm chí còn thảo luận về tình hình phát triển trong tương lai của ngành truyện tranh Trung Quốc.



Anh của ngày hôm nay làm cô rất bất ngờ, kinh ngạc.



Tâm trạng do dự, giằng xé lúc sáng vào thời điểm này đã tan biến không còn dấu vết.



Cô đột nhiên cảm thấy vui vì mình đã không từ bỏ.



Càng vui hơn khi Cố Thừa Diệu đã đáp trả lại tình yêu của cô. Cảm giác này không thể dùng từ ngữ nào để diễn tả.



“ Cốc cốc.” Bóng dáng của Cố Thừa Diệu xuất hiện tại cửa, dựa người vào cửa ánh mắt sâu hút nhìn vào cô.



Anh không mặc đồ ngủ, chỉ quấn chiếc khăn tắm ngang hông, Bộ ngực rắn chắc vẫn còn đọng hơi nước.



Đột nhiên nhìn thấy Cố Thừa Diệu, mặt Diêu Hữu Thiên ửng đỏ.



“ Nghĩ gì mà vui thế?”
Cả phòng chìm trong im lặng.



………………………………………………………………



Mùa này thời tiết của thành phố Y không lạnh cũng không nóng, rất mát mẻ.



Ăn sáng xong, Diêu Hữu thiên thấy thời tiết bên ngoài rất đẹp: “ Thừa Diệu anh muốn ra biển chơi không?”



“ Đi biển?”



Cố Thừa Diệu mặc dù đến thành phố Y ở được mấy tháng rồi nhưng vẫn luôn bận việc.



Chưa từng nghĩ đến việc vui chơi thỏa thích ở thành phố Y, còn Diêu Hữu Thiên thì đã rất lâu chưa về thành phố Y rồi.



“ Đúng vậy, đi biển.” Diêu Hữu Thiên gật đầu: “ Gần thành phố Y có vài đảo, phong cảnh đều rất tuyệt, anh có muốn đi chơi một lần không?”



“ Được.” Cố Thừa Diệu đồng ý, lúc trước còn đi học vào kỳ nghỉ hè anh cũng sắp xếp thời gian đi chơi nhiều nơi.



Không cần nói cái gì khác, lướt ván, bơi lội những môn này anh đều là cao thủ.



Nói rồi thì làm ngay, Cố Thừa Diệu đi lấy xe, Diêu Hữu Thiên xuống siêu thị mini dưới lầu mua ít đồ dùng để đi chơi.



Còn mua một ít đồ ăn vặt và nước uống.



Nếu muốn ra đảo chơi thì sẽ không thể về sớm được, ít nhất cũng phải mất một ngày.



Thành phố Y  thuộc khí hậu vùng nhiệt đời. Mặc dù gọi là có mùa thu nhưng cũng giống như là mùa hè vậy, phải đợi đến cuối thu mới bắt đầu có hơi lạnh.



Ra đến biển, hai người thuê một chiếc tàu, Cố Thừa Diệu lái tàu về hướng một hòn đảo lân cận thành phố Y có tên là đảo Vân Vụ.



Đến giờ Diêu Hữu Thiên mới biết thì ra Cố Thừa Diệu biết lái tàu, không chỉ là biết mà còn có bằng lái.



“ Anh giỏi thật đấy.” Diêu Hữu Thiên rất ngưỡng mộ anh: “ Sao anh biết lái tàu vậy?”



“ Lúc trước đến Hawai chơi có học lái, cái này không khó.” Cố Thừa Diệu nhớ đến vài chuyện liền nhìn Diêu Hữu Thiên một cái.



“ Lần sau cho em ngồi máy bay, anh còn biết lái máy bay nữa.”



Diêu Hữu Thiên mở to mắt giống như gặp phải nguwif ngoài hành tinh vậy: “ Thật hay giả thế?”



“ Giả đấy.” Cố Thừa Diệu lườm cô.



Đi lính hai năm không còn kỹ năng nào mà anh chưa học cả. Lái máy bay, lái xe tăng anh đều học rồi. Nhưng những cái này cũng chẳng đáng để lấy ra khoe khoang.



Nhập ngũ làm bộ đội đặc chủng. Học những kỹ năng này cũng tương tự như việc bạn học cầm đũa vậy, đều là những điều cơ bản nhất.



Diêu Hữu Thiên cứ nhìn chằm chằm vào anh như mất hồn, đột nhiên hiểu ra một chuyện.