Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 137 : Có cái gì mà anh không biết không?

Ngày đăng: 16:45 27/05/20


Editor: Xám



Diêu Hữu Thiên nhìn nửa khuôn mặt chuyên tâm cầm lái của Cố Thừa Diệu, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.



Rốt cuộc anh và mình không giống nhau. Cũng không giống với mấy người anh trai.



Anh giàu sức sống mà phóng khoáng, tự phụ mà phóng túng.



Hoàn cảnh sống của anh khiến anh không bị trói buộc, thích làm chính mình, tìm kiếm kích thích.



Đã sống chung một thời gian, ít nhiều gì cô đã hiểu được thực chất cá tính bên trong anh thích mạo hiểm, thích kích thích.



Vậy anh với mình thì sao?



Có phải chỉ là kích thích nhất thời không?



Anh không hề yêu cô, thậm chí ngay cả thích cũng không.



Mà trước đó quan hệ giữa bọn họ bất hòa, thậm chí anh còn coi cô là kẻ thù.



Mặc dù cô cố gắng hết sức để thay đổi quan hệ giữa mình và anh, nhưng ba hôm trước cũng chỉ khiến hai người chung sống như bạn bè.



Vào hôm qua quan hệ giữa bọn họ đã xảy ra thay đổi, sự thay đổi của anh khiến cô kinh ngạc và mừng rỡ.



Nhưng cô lại đột nhiên không hiểu, sự thay đổi này là vì trong lòng anh  đã hơi để ý đến cô, hay là vì ham muốn chiếm hữu nổi loạn?



Hoặc có thể là tìm kiếm kích thích, dù sao hôn nhân giữa bọn họ ——



Phát hiện ra cô vẫn luôn im lặng, Cố Thừa Diệu không nhịn được nhìn cô một cái.



"Đang nghĩ gì thế?"



"Không có gì." Diêu Hữu Thiên lắc đầu, quyết định không làm bản thân mình lo sợ không đâu.



Mặc kệ Cố Thừa Diệu vì nguyên nhân gì mà thay đổi 180 độ với cô, có một điểm có thể khẳng định được.



Đây là một khởi đầu tốt đẹp, mà cô, có thể nỗ lực thu phục trái tim anh, khiến anh yêu mình.



"Anh biết câu cá không?" Lúc cô nói đã chỉ vào khoang tàu phía sau: "Em nhớ trên chiếc tàu này có đồ đi câu."



"Biết." Đáp án của Cố Thừa Diệu nằm ngoài dự đoán của Diêu Hữu Thiên.



Nghiêng mặt sang, trong mắt cô hiện lên vẻ ranh mãnh: "Vậy xin hỏi anh Cố, còn có gì mà anh không biết không?"



Anh Cố?



Cố Thừa Diệu nhíu mày với vẻ cân nhắc: "Có. Anh không biết nấu ăn."



Anh khảng khái thừa nhận nhược điểm của mình, anh cực kỳ ghét vào phòng bếp, cực kỳ ghét cả người mình đầy mùi khói dầu.



Nếu muốn anh vào phòng bếp giống như Cố Học Võ, học nấu nướng giỏi, chi bằng cho anh hai dao còn vui vẻ hơn.



Diêu Hữu Thiên há hốc miệng, đột nhiên cười: "Không sao, anh Cố, em biết nấu cơm. Sau này em nấu cho anh ăn là được rồi."



"Được." Cố Thừa Diệu gật đầu, đáp lại không hề khách sáo.



Anh đã từng ăn cơm Diêu Hữu Thiên nấu, mặc dù không tính là món ngon cấp cao, nhưng cũng xem như rất có cảm giác của gia đình.



Thật ra cũng không cần thiết. Tay nghề của dì Tô hiện giờ cũng không tệ, nếu như trở về Bắc Đô Diêu Hữu Thiên vẫn bằng lòng nấu, anh thật sự không ngại.



Chỉ là ——



Một người phụ nữ dùng giọng nói dịu dàng như vậy, nói sau này cô ấy sẽ lo liệu ba bữa cho bạn. Thỏa mãn ham mê ăn uống của bạn.



Cố Thừa Diệu thiết lập chế độ lái tự động của tàu, quay người nhìn Diêu Hữu Thiên, đột nhiên đưa tay ra cầm lấy tay cô.
Nghĩ đến bóng lưng cô độc của Chiến Li, trong lòng cô lại dâng lên cảm giác kì lạ.



Không nghĩ nhiều về nó, bảo thư ký cất tờ báo đi.



Cho dù Chiến Li có đâm vào người hay không thì cô không quan tâm, bây giờ cô là vợ của Cố Thừa Diệu.



Mà cô không thể cho người đàn ông khác bất kỳ cơ hội nào.



Khi thư ký Tiểu Vi cất tờ báo đi, cũng đã nhìn thấy một bản tin khác liên quan đến Triệu Bách Xuyên, anh lại quay về tổ quay phim tiếp tục đóng phim.



"Tổng giám đốc, người đại diện của Triệu Bách Xuyên gọi điện thoại liên lạc với chúng ta rồi, nói Triệu Bách Xuyên đã đồng ý làm đại diện phát ngôn cho tòa nhà mới của chúng ta. Hạng mục công việc đại diện phát ngôn cụ thể bọn họ sẽ thảo luận với bộ phận quan hệ xã hội của chúng ta."



"Làm tốt lắm."



Nhìn ra được, Triệu Bách Xuyên đã trở lại rồi. Rất tốt, Diêu Hữu Thiên rất yêu thích điểm này của anh.



Diêu Hữu Thiên nghĩ đến một chuyện khác: "Một khi quyết định được chi tiết, lập tức tuyên bố. Đồng thời tôi muốn mở một bữa tiệc, muốn mời ai thì bây giờ cô bắt đầu nghĩ danh sách đi. Sau đó đưa cho tôi xem qua."



"Vâng."



Rất nhanh hạng mục công việc đại diện phát ngôn của Triệu Bách Xuyên đã được quyết định, anh sẽ chụp quảng cáo cho tòa nhà mới của tập đoàn Chính Phát. Bao gồm quảng cáo áp phích, quảng cáo TV và cả quảng cáo trên internet.



Bộ phận quảng cáo đưa phương án và ý tưởng sáng tạo của mình lên trong cùng một ngày.



Vì vậy Diêu Hữu Thiên bắt đầu trở nên rất bận. Mà hình như Cố Thừa Diệu cũng cực bận.



Hai người lại trở về như trước kia, ngoài sớm tối có thể gặp nhau ra, hoàn toàn không có thời gian cùng ăn cơm trưa, vân vân giống như khoảng thời gian trước nữa.



Cuối cùng sau khi chỉnh sửa vài lần, phương án quảng cáo của tòa nhà đã được quyết định.



Mà hôm nay cũng là Triệu Bách Xuyên và người đại diện của anh xuất hiện ở tập đoàn Chính Phát, nghe ý tưởng quảng cáo của tập đoàn Chính Phát.



Triệu Bách Xuyên đã thêm vào một số ý tưởng. Không có thay đổi gì lớn, chỉ là đề xuất với một số chi tiết.



Diêu Hữu Thiên không bác bỏ, giao chuyện này cho bộ phận quảng cáo.



Đóng quảng cáo nhanh hơn đóng phim rất nhiều, chỉ tốn thời gian ba ngày, Triệu Bách Xuyên cũng cực kỳ phối hợp, đóng xong hai quảng cáo TV, một quảng cáo internet và cả quảng cáo áp phích tuyên truyền mà tập đoàn Chính Phát cần.



Rất nhanh đã đến ngày khai trương tòa nhà.



Tình hình tiêu thụ đột biến ban ngày khiến Diêu Đại Phát cười đến mức không khép miệng được.



Ngoài Diêu Hữu Thiên ra, Diêu Hữu Quốc cũng cố ý quay về từ Bắc Đô.



Tiệc rượu buổi tối đã khai mạc ngay trong bầu không khí náo nhiệt này.



Gần như đã mời được những nhân vật nổi tiếng của thành phố Y, những nhà buôn đã từng hợp tác.



Ở đại sảnh mở tiệc tiếp khách tại khách sạn năm sao của thành phố Y là cảnh tượng rất náo nhiệt.



Nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mặt, Diêu Đại Phát cực kỳ tán thưởng nhìn Diêu Hữu Thiên một cái: "Lần này Thiên Thiên làm tốt lắm."



"Là công lao của mọi người." Để bắt đầu phiên giao dịch lần này, bộ phận quảng cáo và bộ phận quan hệ xã hội đã lao tâm lao lực, mà cô thật sự không dám kể công.



"Em không cần khiêm tốn, ba nói em làm rất tốt." Đối với cô em gái này của mình, Diêu Hữu Quốc có thể biết được năng lực của cô rõ hơn cô.



"Ba chỉ thích khen em thôi, không phải anh không biết." Diêu Hữu Thiên cười đáp lại, nhưng ánh mắt bắt đầu tìm kiếm tứ phía.



Nhìn hai vòng, không hề nhìn thấy bóng dáng Cố Thừa Diệu.



Cái người này, tại sao vẫn chưa đến?



Vừa rồi gọi điện thoại, chẳng phải nói đã đến rồi sao? Người đâu?