Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 138 : Chán sống rồi

Ngày đăng: 16:45 27/05/20


Trong chợ đen tại một quận thuộc tỉnh N.



Trong sảnh tiệc hình tròn, cả cả phòng đều chìm trong bóng tối.



Nơi duy nhất phát ra ánh sáng là sân khấu hình tròn ở giữa sảnh.



Ngọn đèn màu trắng sáng rực chiếu thẳng vào bục sân khấu, không lâu sau có hai thân hình cao lớn kéo một người phụ nữ lên bục.



Tay chân của người phụ nữ ấy đều bị cột chặt đến mức hằn lên vằn đỏ.



Nhưng tấm vải mỏng manh không che hết được cả cơ thể kia thoắt ẩn thoắt hiện làn da trắng mịn của người phụ nữcùng với thân hình thon thả…..



Một người đàn ông gầy gò bước lên bục, gõ gõ vào chiếc bàn đặt giữa sân khấu: “ Đây là vật rao bán cuối cùng của đêm nay, một phụ nữ trẻ tuổi người Trung Quốc, giá khởi điểm là 500 ngàn.”



Dưới sân khầu vang lên tiếng xùy khinh bỉ, còn có tiếng chửi rủa bằng tiếng Anh.



Người đàn ông cũng không thèm quan tâm, phất phất tay, một người đàn ông cao lớn  nhấc mạnh khuôn mặt của người phụ nữ đó lên.



Khi ngũ quan hiện ra trước mắt mọi người, trong mắt đám đàn ông kia phát ra tia sáng rực rỡ.



“ Giá khởi điểm 500 ngàn, bước giá là 100 ngàn một bước.”



Có người bắt đầu ra giá, người đàn ông ngồi hàng cuối cùng nhìn vào người phụ nữ trên bục, hứ tiếng lạnh lùng.



“ Cuộc bán đấu giá nhàm chán, Jackson làm việc ngày càng lệch lạc rồi đấy.”



Tên thủ hạ đứng bên cạnh anh ta chỉ dám cúi đầu, cho dù ông chủ có nói gì đi nữa cũng không nói lại.



“ Đi thôi, chán quá đi mất.” Người đàn ông nói xong liền đứng dậy.



Ánh mắt quét qua bục sân khấu người phụ nữ kia bắt đầy giãy giụa, trong mắt cô ta ánh lên sự không cam tâm, phẫn nộ.



Ánh mắt đó…..



Người đàn ông nheo mắt, đột nhiên ngồi thẳng dậy, người dẫn chương trình trên sân khấu bắt đầu thông báo những bước giá cuối cùng, lúc này giá đã lên đến 1 triệu.



Người đàn ông đưa tay làm một tư thế, thủ hạ của anh ta cúi người rồi quay về  hướng sân khấu đưa tay ra hiệu.



Ngay lập tức một giọng nói chấn động vang lên giữa cuộc đấu giá: “Mười triệu….”



Búa gỗ gõ xuống,  một tiếng khô khốc.



Ánh mắt của người phụ nữ trên bục ngày càng phẫn hận, cuối cùng chỉ lặng lẽ cúi đầu.




“ Tôi làm sao? Ba mẹ cô không dạy cô là phải đánh răng trước khi ra khỏi nhà à?”



“ ……………………”



“ Không đánh răng thì thôi lại còn phun nước bọt khắp nơi, não của cô mọc dưới chân à?”



“ Anh……”



“ Tôi nói sai rồi, loại người như cô là không có não mới đúng.”



Cố Thừa Diệu căn bản không chừa cho Hà Nhược băng một cơ hội phản kích, lúc nói còn liếc mắt đánh giá Hà Nhược băng, nhìn thấy bộ lễ phục màu đỏ kia khóe miệng cong lên.



“ Rõ ràng là đám ruồi nhặng, cứ cố khoác lớp da người ra ngoài, chả trách lại bay mùi đến vậy.”



“ Anh…” Hà Nhược Băng không kịp cãi lại, Cố Thừa Diệu vẫn trưng bộ mặt ghê tởm mà nhìn cô ta: “ Muốn ăn phân thì đến hố xí, chỗ này không phải là nơi dành cho ruồi nhặng, vẻ ngoài xấu xí đến phát nôn mửa thì đừng ra ngoài làm ng ta phải sợ.”



Mặt Hà Nhược băng tái mét, cho dù thái độ của Triệu Bách Xuyên cũng coi là lạnh lùng nhưng vẫn chưa thể ác độc đến thế này.



“ Anh là đồ….”



Quá mức tức giận, quá mức phẫn nộ khiến lời nói của Hà Nhược  Băng không thể thốt ra nổi.



Diêu Hữu Thiên vẫn biết Cố Thừa Diệu rất độc miệng, nhưng  chanh chua đến mức như ngày hôm nay thì là lần đầu tiên cô thấy.



Bây giờ cô mới biết được rằng anh cũng đã nương tay với cô lắm rồi.



“ Rõ ràng phải ở trong đống phân nhưng lại cứ thích chạy lung tung.” Ánh mắt của Cố Thừa Diệu đảo quanh, người phục vụ vừa rồi còn chưa đi, anh phất tay ra hiệu cho anh ta lại gần.



Nhân viên phục vụ vẫn đứng xem màn kịch hay, lúc này nhanh chóng bưng rượu đến.



Cố Thừa Diệu lấy  rượu trên khay hắt hết vào mặt của Hà Nhược Băng.



Một ly, hail y, ba ly, cho đến khi hết sạch rượu trên khay thì thôi.



Bộ lễ phục màu đỏ của Hà Nhược Băng ướt đẫm, trên mặt cũng đầy vết rượu, lớp trang điểm khỏi nói sớm đã trôi hết, đầu tóc rối mù, có vài sợi rơi xuống dính lên mặt, nhìn thê thảm vô cùng.



Cô run rẩy định lên tiếng, Cố Thừa Diệu phất tay ra hiệu người phục vụ có thể rời đi.



Cùng lúc đó đưa tay vòng lấy eo Diêu Hữu Thiên, kéo cô lại gần mình.



Thái độ vênh váo  kèm theo ánh mắt  coi thường: “ NGười phụ nữ của tôi mà cô cũng dám bắt nạt? Chán sống rồi à?”