Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 139 : Chỉ anh có quyền bắt nạt

Ngày đăng: 16:45 27/05/20


“Người phụ nữ của tôi mà cô cũng dám bắt nạt? Chán sống rồi à?”



Cố Thừa Diệu vừa nói vừa đưa cánh tay rộng lớn vòng lên eo Diêu Hữu thiên, tư thế bảo vệ vô cùng rõ ràng.



Diêu Hữu Thiên từ lúc Cố Thừa Diệu xuất hiện đã mất hết đất diễn. Chỉ có thể nhìn anh độc miệng và hắt rượu lên người Hà Nhược Băng.



Sự thê thảm của Hà Nhược Băng khiến vết rượu trên ngực của cô trong phút chốc nhạt đi rất nhiều.



Thậm chí người phụ nữ trước mắt này cô không biết là ai nhưng lúc này Diêu Hữu Thiên cũng thấy thương xót.



Được rồi, Cố Thừa Diệu đã refresh nhận thức của cô lần nữa. Cặp mắt long lanh liếc Cố Thừa Diệu một cái.



Ánh mắt sắc lạnh của anh lúc này không hề khách khí mà lướt qua Hà Nhược Băng, thái độ vênh váo càn rỡ.



Anh thậm chí còn không biết thân phận của người phụ nữ này, lỡ như là người không thể đắc tội thì sao?



Nhưng trong lòng cô lại âm thầm vui sướng lại là thế nào?



Mặc dù khoảng thời gian này bọn họ ai làm việc nấy, chỉ gặp nhau vào buổi sáng và buổi tối.



Nhưng Cố Thừa Diệu mỗi tối đều không quên dây dưa với cô một lúc mới đi ngủ.



Quan hệ giữa họ so với thời điểm lúc mới đến thành phố Y không biết là đã tốt hơn bao nhiêu.



Cô cũng phân vân, cũng nghi ngờ. Cô đang nghĩ xem Cố Thừa Diệu là yêu cô nhiều hơn hay là có dục vọng với cô nhiều hơn?



Hiện giờ cô không muốn  giằng co với những vấn đề đó nữa, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy niềm vui và ngọt ngào.



Đặc biệt là khi nghe được câu nói: “ Người phụ nữ của tôi mà cô cũng dám bắt nạt” cô cảm thấy tron g lòng như nở rộ, khắp nơi sáng rực rỡ.



Cố Thừa Diệu ơi Cố Thừa Diệu, anh cứ như vậy, thật sự sẽ khiến em ngày càng yêu anh mất.



Hà Nhược Băng hoàn toàn không ngờ được bản thân sẽ gặp phải chuyện như vậy.



Càng không thể ngờ Cố Thừa Diệu lại ra chiêu bài không theo quy luật ấy.



Dù gì đi nữa cô cũng là một người nổi tiếng, lại còn là một mỹ nữ, ngoài Triệu Bách Xuyên thì Cố Thừa Diệu là người thứ hai không hề nể mặt cô.



Trợn trừng mắt nhìn Cố Thừa Diệu, nỗi tức giận trong lòng lên đến đỉnh điểm, đặc biệt là khi nhìn thấy Diêu Hữu Thiên tràn đầy hạnh phúc dựa vào Cố Thừa Diệu, mắt cô gần như bốc lửa.



“ Người phụ nữ của anh đã cắm sừng anh, anh có biết không?”



“ Cô ta dụ dỗ bạn trai của người khác, rõ ràng bản thân đã kết hôn mà vẫn còn liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác.”



“ Loại phụ nữ đê tiện như vậy mà anh còn quý trọng như báu vật? Anh không sợ bản thân biến thành người chỉ biết nhịn nhục sao?”
Nỗi chua xót chất đầy khiến tim đau nhói. Nếu năm đó anh bất chấp tất cả thì có phải kết quả sẽ khác hay không?



Đối với những việc này, Diêu Hữu Thiên hoàn toàn không hề hay biết.



Ngay lúc này Tiểu Mã chạy đến, may là anh ở gần khách sạn, nếu không chỉ cho anh có mười phút đồng hồ khác gì giết chết anh cho xong.



Nhìn ra được Tiểu Mã thường tham gia những bữa tiệc như thế này, bộ lễ phục anh chọn rất vừa vặn.



Khác với kiểu váy dây vừa rồi, bộ này là chiếc váy lệch vai, màu bạc sáng, thiết kế bó sát.



Diêu Hữu Thiên vào nghỉ thay đồ, dặm lại lớp trang điểm rồi mới quay về đại sảnh.



Cố Thừa Diệu đứng cùng với Diêu Hữu Quốc, hai người lại hợp cạ đến bất ngờ. Diêu Hữu Thiên mỉm cười, bước về hướng Cố Thừa Diệu.



Diêu Đại Phát  đón tiếp bạn trên thương trường của mình, nghe người ta khen con gái ông giỏi giang, cười không khép được miệng.



Tâm trạng nhiều năm trước bị người ta gọi là “ vua phế liệu”  với hiện nay không thể so sánh.



Đặc biệt là hiện nay con gái mình còn nghĩ ra được mời Triệu Bách Xuyên làm người đại diện, càng khiến công hài lòng.



Giữ chặt lấy Triệu Bách Xuyên chụp cùng vài tấm hình, mới chịu thôi.



Chụp hình xong, Diêu Đại Phát cùng nói chuyện với Triệu Bách Xuyên, diễn viên điện ảnh hạng A đấy.



Người như vậy ngày thường không gặp được đâu.



Không thể trách Diêu Đại Phát hơi quê mùa, thực ra việc nhìn thấy trên tivi và gặp mặt trực tiếp ở bên ngoài, tâm trạng đó rất vi diệu.



Mà thái độ của Triệu Bách Xuyên lại ôn nhu vô cùng. Suốt buổi tiệc vẫn luôn phối hợp với những yêu cầu của Diêu Đại Phát đưa ra.



Điều này càng khiến ông vui thêm.



Cho đến khi….



“ Bác Diêu, chúc mừng bác.”



Ngay lúc này một giọng nói vang lên, Diêu Đại Phát quay người, lúc ông nhìn ra là Chiến Li, nét cười trên gương mặt cứnglại, cả người biến thành một biểu cảm vô cùng kỳ dị.



“ E hèm. Cậu…..”



…………………………………………



Hết chương 139.