Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 141 : Nếu tôi từ chối thì sao

Ngày đăng: 16:46 27/05/20


Editor: Xám



"Thiên Thiên, tôi có thể mời em một điệu nhảy không?"



Chiến Li dùng lời mời, nhưng vẻ mặt cưỡng ép đến tột cùng, hoàn toàn không cho cô cơ hội từ chối.



Điều anh là nghĩ là Diêu Hữu Thiên vẫn còn nợ anh lời hứa một điệu nhảy.



Nhưng đã hoàn toàn sơ xuất, bên cạnh còn có một Cố Thừa Diệu.



Vừa rồi Cố Thừa Diệu nghe thấy Chiến Li nói anh ta và Diêu Hữu Thiên có quan hệ không bình thường, đã thật sự khiến anh nổi giận.



Bậy giờ người đàn ông này lại không biết sống chết hơn, ở ngay trước mặt anh, mời vợ anh khiêu vũ?



Vòng tay vốn đặt trên eo Diêu Hữu Thiên thu về sau, lập tức khiến Diêu Hữu Thiên lùi lại  một bước dài. 



"Ngại quá anh Chiến, điệu nhảy đầu tiên của ngày hôm nay, Thiên Thiên phải nhảy cùng tôi."



"Không sao." Dường như Chiến Li không tức giận chút nào, con ngươi hẹp dài cố chấp không chịu từ bỏ: "Tôi có thể đợi điệu thứ hai."



"Điệu thứ hai tôi cũng đã nói với Thiên Thiên rồi." Cố Thừa Diệu mở miệng chọc tức người: "Điệu nhảy cả ngày hôm nay của cô ấy đều là nhảy với tôi, anh, không có cơ hội đâu."



Ném lại một câu, cũng không quan tâm đến phản ứng của Chiến Li, ôm eo Diêu Hữu Thiên đi vào sàn nhảy.



Mắt Chiến Li đỏ lên, đang định đi lên theo. Một bóng người đã chắn ở trước mặt anh.



Trên khuôn mặt cương nghị của Diêu Hữu Quốc mang theo một chút nề, một chút nghiêm túc.



Vừa rồi từ lúc bắt đầu nhìn thấy Chiến Li, anh đã luôn muốn ngăn cản cậu ta và Diêu Hữu Thiên gặp mặt.



Trong lòng cũng biết ngăn cản cũng chẳng làm nên chuyện gì, chẳng bằng nhìn xem Diêu Hữu Thiên gặp Chiến Li sẽ có phản ứng thế nào.



Mà kết quả này cũng khiến anh thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài. Nhìn ra được, bây giờ Diêu Hữu thiên đã hoàn toàn không nhớ Chiến Li nữa rồi.



Cho dù thế nào, đây là một chuyện tốt.



Nhưng nếu như Chiến Li tiếp tục quấn lấy Diêu Hữu Thiên như vậy, khó bảo đảm Thiên Thiên sẽ không nhớ ra, mà đây tuyệt đối là điều người nhà họ Diêu không hi vọng nhìn thấy.



Chiến Li híp mắt lại, khuôn mặt có vẻ đùa cợt: "Có chuyện gì sao?"



"Chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện không?"



Hôm qua anh cũng mới nghe ba mẹ nói, thì ra thằng nhóc năm đó lại là con riêng của nhà họ Chiến.



Nhưng mới vài năm, cậu ta đã quay về nhà họ Chiến, bây giờ đã nắm giữ hơn nửa nhà họ Chiến trong tay mình.
Thậm chí là kết hôn, có lẽ ngay từ đầu hôn nhân của cô và Cố Thừa Diệu đều là sự bất đắc dĩ giữa hai bên, nhưng bây giờ đã trở nên tốt đẹp rồi.



Có lẽ anh vẫn chưa yêu mình, nhưng cô tin, đó là chuyện sớm muộn.



Cố Thừa Diệu chưa bao giờ nghe thấy người khác nói như vậy ở trước mặt mình, đây là lần đầu tiên.



Nhìn Diêu Hữu Thiên mi mắt cong cong, sự vui sướng rõ ràng kia, không hiểu sao lòng anh lại mềm hơn một chút: "Em thật là biết thỏa mãn."



"Làm người phải thỏa mãn một chút, không đúng sao?" Diêu Hữu Thiên ngẩng đầu lên nhìn Cố Thừa Diệu: "Ngẫm lại những thứ mình có được, không quá tham vọng những thứ mình không có, người sống đơn giản một chút sẽ vô cùng vui vẻ."



Cố Thừa Diệu im lặng trong bất ngờ, thật ra đây là đạo lý rất đơn giản, nhưng bình thường rất nhiều người không làm được. 



Dưới kích thích danh lợi của xã hội hiện nay, phần lớn người đều trở nên tham lam vô độ.



Trong lòng muốn thứ mình không có, không từ thủ đoạn cũng phải có được ——



Mà Diêu Hữu Thiên trẻ tuổi như vậy, lại có thể nói được thế này. Mặc dù có thể người khác sẽ nói, nhà cô vốn có tiền, đây là điển hình của người đứng nói chuyện không đau thắt lưng.*



*Đứng nói chuyện không lo thắt lưng: ý chỉ người không biết đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, được lợi còn khoe mẽ. 



Nhưng anh lại cảm thấy cô như vậy, trong thanh cao có sự xuất trần, đẹp đến tột cùng.



Cảm thấy hơi kích động một chút, ôm lấy eo cô đưa cô ra ngoài sàn nhảy.



"Anh nghĩ, chắc là hôm nay em không có việc gì khác phải không?"



"Hả?"



"Nếu như không có, chúng ta cứ đi trước đi?" Ở đây có Diêu Hữu Phát và Diêu Hữu Quốc, sẽ không muốn bọn họ đi chào hỏi khách khứa đâu phải không?



Mà hiện giờ, anh rất muốn ở một mình với Diêu Hữu Thiên. Rất muốn, rất muốn.



"Anh muốn làm gì?"



"Đưa em đến một nơi."



Cũng không quan tâm Diêu Hữu Thiên đồng ý hay không, Cố Thừa Diệu đã kéo cô đi ra phía ngoài.



Diêu Hữu Thiên đành phải đi chào hỏi Diêu Đại Phát trước, lúc này mới rời đi theo Cố Thừa Diệu.



Mà Triệu Bách Xuyên vẫn luôn ở bên cạnh, muốn nhảy với Diêu Hữu Thiên một điệu cứ nhìn Cố Thừa Diệu đưa Diêu Hữu Thiên đi như vậy.



Từ đầu tới cuối, anh lại không nói một câu nào với Diêu Hữu Thiên?