Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 143 : Tràn đầy thương xót

Ngày đăng: 16:46 27/05/20


Cố Thừa Diệu ngồi trên hành lang bệnh viện, gương mặt phong lưu tuần tú thường ngày lúc này tràn đầy hoang mang, thắc mắc, còn có sự lo lắng, tự trách.



Anh đã nghĩ hàng ngàn hàng vạn lần khi gặp được Bạch Yên Nhiên sẽ làm gì, sẽ nói gì.



THời gian này, anh sống rất vui vẻ.



Nhưng hiện giờ sự vui vẻ này lại khiến anh cảm thấy tội lỗi.



Anh không thể quên được giây phút nhìn thấy bộ dạng của Bạch Yên Nhiên vừa rồi.



Anh không bao giờ ngờ được rằng, anh và Bạch Yên Nhiên sẽ gặp nhau trong tình cảnh như vậy.



Một giờ đồng hồ trước, xe của anh xém chút nữa đụng phải Bạch Yên Nhiên chạy vụt ra từ con hẻm nhỏ.



Khi anh xuống xe nhìn thấy gương mặt trắng bệch cùng bộ dạng thảm hại ấy thì anh không thể nào tin vào mắt mình.



Trên gương mặt yếu ớt là một màu trắng như giấy, rõ ràng là đầu đông nhưng trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng.



Một bên mặt cô là vết bầm do vừa rồi va chạm vào xe anh. Khi cô vươn tay bám lấy anh, anh có thể nhìn thấy bàn tay cô.



Đôi tay mềm mại mà anh đã từng yêu thích giờ này đầy rẫy những vết thương.



Cổ tay cô còn có ba đường lằn rõ rệt.



Không chỉ ở đó mà những nơi khác trên người cô đều có thể thấy đầy những vết thương tương tự.



Những  vết đó không phải do xe anh gây ra mà nó có từ trước rồi.



Trong thời gian nửa năm mà họ xa cách, Bạch Yên Nhiên đã trải qua như thế nào?



Anh không thể tưởng tượng, cũng không thể nghĩ được.



Anh chỉ cần động não thì lập tức cảm thấy mình đầy tội lỗi.



Khi Yên Nhiên chịu đựng nỗi đau khổ ấy thì anh đang ở đâu?



Khi Yên Nhiên gặp phải sự hành hạ ấy thì anh đang làm gì?



Khi Yên Nhiên sợ hãi không nơi nương tựa cần đến anh nhất thì anh lại  sống ra sao?



Tự trách, hổ thẹn, đau lòng, thương xót Bạch Yên Nhiên tràn đầy trong lòng anh.



Những  cảm xúc  tiêu cực ấy dường như ép anh đến điên.



Yên Nhiên, Yên Nhiên, em sẽ tha thứ cho anh chứ?



Không, ngay cả anh cũng thấy không thể tha thứ được cho chính mình, thì sao có thể cầu xin Yên Nhiên tha thứ chứ?



Anh không giữ trọn được tình yêu của họ, anh cưới một người khác, thậm chí còn cho phép mình sống cuộc sống hạnh phúc.
………………………………………………………………



Cả một đêm Cố Thừa Diệu không hề chợp mắt mà ngồi cạnh Bạch Yên Nhiên đến sáng.



Trời sáng rồi, Bạch yên Nhiên trên giường vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh giấc.



Cố Thừa Diệu không đợi đến giờ làm việc mà gọi bác sỹ đến kiểm tra cho Bạch Yên Nhiên một lượt.



“ Người bệnh chỉ là quá suy nhược, cộng thêm trước đó không được nghỉ ngơi tốt, thể lực tiêu hao quá mức nên chưa tỉnh lại mà thôi. Đợi thêm lát nữa là sẽ tỉnh.”



Lời đặn của bác sỹ khiến Cố Thừa Diệu yên tâm phần nào, trong lòng anh chỉ mong sao  Bạch yên Nhiên lập tức tỉnh lại.



Nhưng lời dặn của bác sỹ cũng nhắc nhở anh.



“ Lúc này người bệnh rất yếu, nếu tỉnh lại nên cho cô ấy ăn ít đồ dễ tiêu hóa.”



“ Tôi biết rồi, cảm ơn bác sỹ.” Cố Thừa Diệu cả đêm không ngủ nhưng lại không hề mất tinh thần chút nào.



Anh đứng dậy, hoạt động tay chân nhìn Bạch yên Nhiên vẫn còn đang ngủ, lại nhìn mình còn đang mặc bộ từ ngày hôm qua.



Định gọi Tiểu Mã đem hai phần đồ ăn sáng đến tiện mang theo quần áo để thay nhưng lại phát hiện điện thoại bỏ quên trên xe.



Cũng vào lúc này Cố Thừa Diệu mới nhớ ra hình như hôm qua anh có đồng ý Diêu Hữu Thiên là sẽ về nhà ăn cơm….



………………………………………………………



Lúc Cố Thừa Diệu bước vào cửa cũng đúng lúc Diêu Hữu Thiên vừa dậy.



Lúc trước thường xuyên chê bai Cố Thừa Diệu phiền toái, mỗi tối đều dính lấy cô không ngưng.



Cho dù thỉnh thoảng cô không tiện thì anh cũng bày trò với cô một lúc mới bỏ qua cho cô.



Nhưng hôm qua anh không về, Diêu Hữu Thiên lại cảm thấy một mình ngủ trên chiếc giường lớn kia rất trống trải.



Rõ ràng đi ngủ từ sớm nhưng trăn trở mãi mới ngủ được.



Trong lòng lại khinh bỉ chính mình, thật sự bị Cố Thừa Diệu chọc giận đến điên rồi.



Lúc trước không có anh không phải cô cũng vẫn ngủ như thường sao?



Thói quen đúng là một thứ đáng sợ.



Dậy rõ sớm vừa ra phòng khách thì bất ngờ nhìn thấy kẻ suốt đêm không về Cố Thừa Diệu.



…………………………………………………………



Hết chương 143.