Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 144 : Ôm chặt

Ngày đăng: 16:46 27/05/20


Buổi sớm ngày đầu đông se lạnh.



Cố Thừa Diệu vào nhà cũng mang theo hơi lạnh từ bên ngoài. Mặt anh bị gió thổi đến đỏ ửng.



Cặp mắt một đêm không ngủ vằn lên tơ máu, dưới cằm lú nhú râu khiến bộ dạng tuấn tú của anh điểm thêm vài phần sương gió.



Tâm trạng vốn đang thưởng thức trai đẹp, nhưng khi nhìn ra anh vẫn còn đang mặc bộ đồ của ngày hôm qua thì Diêu Hữu Thiên hơi nhăn mày.



Cái tên này.



“ Anh Cố, anh lại vi phạm quy định rồi? Nói rõ là không về nhà ăn cơm thì sẽ gọi điện cho em, vậy mà anh lại dám đi đêm không về?”



Khi Cố Thừa Diệu nhìn thấy Diêu Hữu Thiên thì ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong lòng là chột dạ.



Đặc biệt là lúc đối mặt với câu hỏi chất vấn của cô, cơ thể anh ngây tại chỗ, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.



Diêu Hữu Thiên thấy anh không lên tiếng, bước đến phía trước lấy tay chỉ vào người anh: “ Làm sao? Bị câm rồi à? Cả đêm anh không về nhà, anh không thấy là phải cho em một câu giải thích sao?”



Lúc cô nói những lời này hơi ngước đầu lên nghiêng mặt, có thể thấy rõ được chiếc cổ nhỏ nhắn xinh đẹp của cô.



Ánh mắt có vài phần tinh nghịch, trêu chọc, bỡn cợt.



Không hề nghi ngờ về vẻ đẹp của cô, Cố Thừa Diệu vẫn luôn biết vẻ đẹp ấy.



Nhưng vẻ đẹp của Diêu Hữu Thiên có rất nhiều mặt, có tinh nghịch, có đáng yêu, có thanh tú, có quyến rũ.



Mỗi một mặt của cô đều rất khác biệt.



Anh đột nhiên dang tay ôm cô vào lòng mình, trên áo khoác vẫn còn hơi lạnh, Diêu Hữu Thiên mặc dù cảm thấy lạnh nhưng lại không đẩy anh ra.



Anh vẫn cứ im lặng không lên tiếng chỉ ôm chặt lấy Diêu Hữu Thiên.



Anh thật sự không ngờ được Bạch Yên Nhiên lại vê vào thời điểm này, khi mà anh đã quyết định sẽ sống cả đời với Diêu Hữu Thiên như vậy.



Mà lại còn dùng cách thức này quay về.



Họng nghẹn đắng, có rất nhiều lời muốn nói. Ngửi được hơi thở trên người Diêu Hữu Thiên anh lại không thể mở lời.



Anh tự nhiên không muốn khiến cô mất di nụ cười tinh nghịch trên gương mặt.



Nhắm mắt lại rồi mở ra, trong lòng đã có quyết định.



“ Sorry, hôm qua anh tăng ca ở công ty, bận quá nên ngủ lại công ty luôn.”



Ngữ điệu bình thản không hề có bất kỳ xúc cảm nào cứ thế nói ra lời dễ dàng qua cửa nhất.



Anh ôm cô vào ngực, hơi thở của anh vương vấn quanh mũi cô, Diêu Hữu Thiên không nhìn thấy được biểu cảm trên gương mặt anh.



Bị anh ôm chặt, cô đưa tay  vỗ vỗ vào vai anh.



“ Sao anh không nghe điện thoại của em? Làm em cứ đợi anh mãi.”




Nhìn Bạch Yên Nhiên đang nằm trên giường bệnh. Cố Thừa Diệu chỉ thấy mình là một tên khốn nạn.



Quân tử vô tín bất lập. Anh cho cô lời hứa hẹn nhưng lại không làm được.



Nếu yên Nhiên tỉnh lại muốn giận anh hoặc trách anh cũng đáng phải không?



“ Uhm.”



Bạch yên Nhiên nằm trên giường đột nhiên nhăn mày. Rên rỉ một tiếng khiến Cố Thừa Diệu tỉnh táo, hồi hộp nhìn vào cô.



Bạch Yên Nhiên vẫn chưa tỉnh nhưng nhìn sắc mặt cô có vẻ như đã thoải mái hơn nhiều.



Cố Thừa Diệu định gọi bác sỹ đến khám, đột nhiên cô giằng co dữ dội.



“ Không, không, buông tôi ra, các người buông tôi ra.”



“ Tránh ra, tránh ra.”



“ Đừng đụng vào tôi, không……..”



Giọng  nói của cô không còn sự dịu dàng như trước mà khản đặc.



Hai bàn tay cô không ngừng vùng vẫy. Cố Thừa Diệu sợ cô làm chính mình bị thương chỉ còn cách giữ chặt lấy cổ tay cô.



Động tác này càng khiến cô giằng co mạnh hơn.



………………………………………………………………



Ngoại truyện nhỏ:



Tam thiếu: Ba anh chiều con gái hơn, ba me cũng chiều con gái hơn, có phải tất cả các ông bố trên đời này đều thích con gái hơn không?



Thiên Thiên trợn mắt, cạn lời.



Tam thiếu: Hứ, anh sẽ làm một người đàn ông bảo thủ, sau này chắc chắn sẽ chỉ chiều con trai thôi, không thèm chiều con gái.



Thiên Thiên lườm nguýt.



Vài năm sau, khi tam thiếu có con gái……



Tam thiếu: Con gái ơi con muốn gì nào? Con gái thích gì nào? Ba đưa con gái đi khu vui chơi được không?



Thiên Thiên: Còn con trai thì sao?



Tam thiếu: Con trai mà, tự mình khôn lớn được rồi. Anh chăm hay không cũng thế mà thôi…..



Thiên Thiên: ………………



Hết chương 144