Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 145 : Anh yêu cô ấy không?

Ngày đăng: 16:46 27/05/20


Hai cánh tay cô vùng vẫy không ngừng. Cố Thừa Diệu sợ cô làm chính mình bị thương chỉ còn cách giữ chặt cổ tay cô.



Cách này lại càng khiến cô giãy giụa kịch liệt hơn.



Cánh tay đang truyền nước  kéo theo ống truyền và chai nước truyền rung lắc.



“ Yên Nhiên, Yên Nhiên em tỉnh lại đi, em đã an toàn rồi, không sao nữa rồi.”



“ Không, buông tôi ra.” Cổ tay bị nắm chặt, Bạch Yên Nhiên không ngừng giằng co, uốn éo.



Cố Thừa Diệu chỉ còn cách dùng sức hơn.



Bạch Yên Nhiên vùng vẫy không ngừng cuối cùng cũng chịu từ bỏ, cũng ngay thời điểm này thì cô mở mắt.



Đoạn ký ức hỗn loạn trong đầu khiến cả người cô hoảng loạn: “ A.”



Tiếng hét thất thanh ấy ngay khi nhìn ra là Cố Thừa Diệu thì ngưng bặt.



Cô thở hổn hển nhìn chằm chằm vào mặt của Cố Thừa Diệu hồi lâu.



“ Thừa Diệu?”



Cô ngước đầu, cả người được Cố Thừa Diệu ôm trong ngực.



Cô nuốt nuốt nước miếng, bất ngờ ôm chặt lấy Cố Thừa Diệu: “ Thừa Diệu là anh sao? Thật sự là anh sao? Không phải là em đang nằm mơ chứ? Đúng không?  Thật sự không phải em đang mơ đúng không?”



“ Là anh, là anh, không phải là em nằm mơ, em đã an toàn rồi. Yên Nhiên em không sao rồi.”



“ Em, em….” Bạch Yên Nhiên kích động  vô cùng, không thể thốt nên lời.



Cố Thừa Diệu buông cô ra, rót cho cô một cốc nước ấm.



Bạch Yên Nhiên nương theo tay anh uống hết nước trong cốc rồi mới ngẩng đầu lên nhìn anh.



Đôi mắt sợ hãi, không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào anh, rất lâu rất lâu sau cuối cùng cô cũng bật khóc, dựa người vào lòng Cố Thừa Diệu.



“ Thừa Diệu…..”



Những lời tiếp theo đều không thốt lên nổi một chữ, chỉ có tiếng khóc không ngừng.



Nước mắt của cô rất nhanh thấm ướt vạt trước áo sơ mi của Cố Thừa Diệu.



Cố Thừa Diệu đứng yên, đối mặt với sự gần gũi của Bạch Yên Nhiên toàn thân anh cứng đơ tại chỗ.



Đưa tay lên định an ủi Bạch Yên Nhiên nhưng không hiểu sao lại buông xuống, thả dọc bên người.



Hồi lâu, Bạch Yên Nhiên khóc hồi lâu, đôi mắt vì khóc mà đỏ ửng.
Nhìn tình hình này Diêu Hữu Thiên muốn bật cười, nhún vai bộ mặt chán nản: “ Thôi vậy, các vị nữ hiệp dù sao cũng đã quyết định nghỉ chơi với tôi, vậy thì đại tiệc tối nay tôi có thể tiết kiệm luôn rồi. Tôi vốn định mời các vị đại tiệc hải sản hoặc Mãn Hán Toàn Tịch nữa chứ?”



“ Đương nhiên là phải Mãn Hán Toàn Tịch rồi.”



“ Ăn đại tiệc hải sản đi.”



“ Các cậu không phải định nghỉ chơi với tớ sao?” Diêu Hữu Thiên nhướng nhướng chân mày, cười rất vui vẻ: “ Bây giờ hết nghỉ chơi rồi à?”



“ Nghỉ, đương nhiên là nghỉ rồi, đợi tụi tớ ăn xong rồi nghỉ.”



Diêu Hữu Thiên cười lớn, thật sự bái phục Từ Tư Nhiễm.



…………………………………………



Mấy người phụ nữ xinh đẹp mỗi người một vẻ vừa bước chân vào nhà hàng đã thu hút được không ít ánh mắt  của mọi người.



Mà họ sớm đã quen với những ánh mắt như vậy nên không còn gì ngại ngùng nữa.



Người phục vụ trực tiếp đưa họ vào phòng riêng, đặt menu xuống.



Lý Khả Nghi lấy menu trước, ánh mắt quét qua Diêu Hữu Thiên: “ Nghe nói dạo này cậu sống sung sướng lắm, vị kia nhà cậu giờ này cũng tan sở rồi nhỉ? Có phải là nên dắt anh ấy đi dạo tý không?”



“ Cậu biến đi, cứ như ng ta là chó ấy?” Dắt đi dạo…



“ Chẹp chẹp.” Doanh Diễm Kiểu đặt một tay lên vai Diêu Hữu Thiên, ánh mắt quét qua những người còn lại: “ Các cậu hãy nhìn người phụ nữ này đi, bảo vệ chồng đến thế cơ mà, thật khiến người khác ghen tị.”



“ Chi không biết là chị càng như thế này thì tụi em lại càng muốn gặp à?” Mạc Dư Tiệp không phải là chưa từng gặp Cố Thừa Diệu, có điều thời gian gần đây đã khác xưa rồi.



“ Mẹ em ngày nào cũng nói là phải học theo chị ấy, chị câu được người chồng tốt, vừa có tiền vừa có sắc, lại rất dịu dàng chăm sóc chị. Chị em thì càng khỏi phải nói ghen tị đến mức thiếu hắt axit lên mặt chị thôi.”



“ Có nói quá không thế?” Mọi lần nhà họ Diêu họp mặt, Tuyên Tĩnh Ngôn cũng đưa Mạc Tuyết Linh theo vài lần, có hai lần chạm mặt Cố Thừa Diệu.



Ánh mắt chỉ còn thiếu mỗi nước dán chặt lên người anh.



Đối với người chị họ lệch tông ấy của Diêu Hữu Thiên thật sự không còn gì để nói.



“ Mau gọi điện cho anh rể đến đây.” Mạc Dư Tiệp giơ nắm đấm: “ Cướp mất chị em tốt của em, thì phải đãi em một bữa cũng không có gì quá đáng chứ?”



“ Đúng vậy, Thiên Thiên mau gọi điện đi, gọi vị kia nhà cậu đến đây. Chúng ta cùng xét xử.”



“ Thật sự chào thua các cậu.” Trái một câu phải một câu, Diêu Hữu Thiên cơ bản không chen lời vào được, đành chấp nhận số phận lấy điện thoại ra: “ Bây giờ mình sẽ gọi bảo anh ấy đến là được chứ gì?”



……………………………………………………………………



Hết chương 145.