Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 146 : Anh lại phạm quy rồi

Ngày đăng: 16:46 27/05/20


Trong phòng bệnh, không khí phảng phát mùi thuốc sát trùng. Thời tiết hôm nay nhìn rõ là rất kém, vừa sáng sớm đã mưa.



Ngoài cửa sổ một màn mờ ảo. Máy điều hòa cao cấp tỏa nhiệt độ vừa phải nhưng không ai cảm nhận được hơi ấm.



“ Anh yêu cô ấy không?” Giọng nói của Bạch Yên Nhiên rất khẽ, còn mang chút run rẩy.



Cô không được hỏi, cũng không thể hỏi nhưng lại muốn biết.



Trong những ngày cô rời đi, có phải anh đã yêu một người con gái khác? Bàn tay vô thức siết chặt cho dù động tác này làm tay cô bị đau, cô cũng không còn quan tâm đến nó nữa.



Cơ thể Cố Thừa Diệu cứng đơ, hoàn toàn không có phản ứng gì.



Vô thức lắc đầu. Anh không yêu Diêu Hữu Thiên, chưa hề yêu,  một chút cũng không yêu.



“ Anh yêu cô ấy rồi phải không?” Bạch Yên Nhiên dường như không nhìn thấy cái lắc đầu của anh, nhấn giọng, ngước đầu nhìn thẳng vào mắt anh, cố chấp tìm kiếm đáp án: “ Nói cho em biết đi, Thừa Diệu, anh có yêu cô ấy không?”



“ Không không không.” Cố Thừa Diệu nhắm mắt, đưa tay ôm lấy Bạch Yên Nhiên vào lòng. Đè nén sự bực tức, hoảng loạn trong lòng: “ Anh không yêu cô ấy, Yên Nhiên, người anh yêu là em.”



Chữ cuối cùng nói rất khẽ, rất nhẹ.



Nếu không phải Bạch Yên Nhiên dựa vào anh gần đến vậy thì nhất định sẽ không nghe thấy.



“ Thừa Diệu.” Nỗi niềm bất định của Bạch Yên Nhiên giờ phút này cũng bình tĩnh trở lại. Nhắm mắt, gương mặt cô tràn đầy cảm động: “ Như vậy là đủ rồi, Thừa Diệu, chỉ cần anh vẫn còn yêu em, chỉ cần anh vẫn cần có em thì em không còn muốn gì thêm nữa. Em….”



Cuối cùng sức lực tiêu hao quá nhiều, cơ thể quá kiệt sức.



Tâm trạng liên tục chịu kích động khiến cô mất sức. Cả người mềm nhũn gần như đổ gục xuống giường.



Cố Thừa Diệu kịp thời đỡ lấy cô, đặt cô nằm xuống, nhìn vào bát cháo bên cạnh: “ Cháo nguội mất rồi, anh đi mua cho em phần khác.”



“ Không cần đâu.” Bạch Yên Nhiên giữ tay anh lại: “ Như vậy là được rồi, vậy là đã tốt lắm rồi.”



“ Yên Nhiên….” Cô vẫn còn bệnh, ăn đồ lạnh không tốt cho sức khỏe.



“ Thừa Diệu, em muốn nhìn anh thêm chút nữa.” Bạch Yên Nhiên mỉm cười, trên gương mặt yếu đuối toát ra sự kỳ vọng khiến người ta thương xót: “ Đừng đi, dừng rời xa em. Ở bên cạnh em một chút thôi được không?”



“………………..…..” Bước chân định rời đi của Cố Thừa Diệu chợt dừng lại, tiếp tục bưng phần cháo lên đút cho Bạch Yên Nhiên.



Cô dùng tốc độ vô cùng chậm rãi để ăn phần cháo đó.



Khi Cố Thừa Diệu cầm giấy ăn đưa cho cô, cô đột nhiên mỉm cười: “ Cháo rất ngon, rất lâu rồi em chưa được ăn phần cháo nào ngon đến vậy.”



Cố Thừa Diệu  nghe vậy ngồi xuống cạnh giường, trong ánh mắt toát ra vài tia nghi hoặc và nghiêm trọng.



“ Yên Nhiên, anh vẫn chưa hỏi em, khoảng thời gian này rốt cuộc em ở đâu? Tại sao cả người đầy thương tích? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”



Sắc mặt Bạch Yên Nhiên thay đổi ngay tức khắc, thậm chí cả người cô run rẩy mất kiểm soát.



Cố Thừa Diệu nhìn thấy, đưa tay nắm lấy tay cô: “ Yên Nhiên….”



“ Em, em không biết, thật sự em không biết mà.” Bạch Yên Nhiên cắn chặt môi đầy vẻ đau khổ.



“ Được được, em không muốn nói thì đừng nói nữa.” Không cần hỏi nhiều cũng biết được khoảng thời gian vừa rồi cô đã sống rất đau khổ.



Đột nhiên Cố Thừa Diệu không nhẫn tâm hỏi tiếp.



“ Không, em, để em nói ra đi.” Bạch Yên Nhiên cúi đầu, ánh mắt đặt trên bàn tay Cố Thừa Diệu đang nắm lấy tay cô.



Chớp chớp mắt, đè nén cảm xúc uất ức đang dâng trào kia.



“ Ngày đó em nhìn thấy anh và người phụ nữ ấy nằm trên giường, em liền chạy đi mất.”



Khi cô nói những lời này, cảm giác tay của Cố Thừa Diệu siết chặt hơn.



Cúi đầu, cô không nhìn vào mặt anh, không thể đoán được anh đang  nghĩ gì: “ Em cứ chạy mãi, chạy mãi. Trong lòng rất hỗn loạn, cũng không biết phải đối diện với anh như thế nào.”



“ Đến khi em dừng lại, em không biết được là mình đang ở đâu nữa. Em định quay về tìm anh lấy câu giải thích nhưng có hai người đàn ông chặn đường em. Em còn chưa kịp phản ứng thì đã bị bọn họ đánh ngất.”



“ Lúc đầu, em tưởng là ba em thiếu nợ, em bị người khác đem bán. Nhưng sau đó phát hiện là không phải. Đám người đó nhốt em ở một nơi mà em không hề biết. Em mất sự tự do, không liên lạc được với mọi người bên ngoài. Em có nói chuyện với đám người ấy như thế nào đi nữa họ cũng không thèm để ý đến em.


“ Anh, vẫn còn chút việc phải làm.” Cố Thừa Diệu dựa người vào tường, không nhớ là ai đã nói, một lời nói dối thì phải có hàng trăm câu nói dối tiếp theo để che giấu cho nó.



Cách này không được quang minh chính đại nhưng anh không còn cách nào khác.



Diêu Hữu thiên cắn môi, thông qua điện thoại cô không thấy được gương mặt của Cố Thừa Diệu, sự im lặng dài  dằng dặc khiến anh hơi lo lắng: “ Em không sao chứ?”



“ Em có sao.” Diêu Hữu Thiên không vui, rất không vui, nhưng nhớ đến Cố Thừa Diệu còn bận công việc cô cho rằng bản thân không nên quá nhỏ mọn: “ Thôi vậy, em tha lỗi cho anh, chỉ cần bữa tối mai anh đến đúng giờ là được.”



“ Được.” Cố Thừa Diệu gật đầu, Diêu Hữu Thiên cũng không tiếp tục truy cứu khiến anh thở phào nhẹ nhõm: “ Ngày mai em chọn thời gian và địa điểm ăn cơm thì báo cho anh biết, anh đi thẳng tới đó.”



“ Anh còn nói nữa. Hôm nay gọi cho anh bao nhiêu cuộc anh đều không nghe, Cố THừa Diệu, em giận rồi.”



Cô nói như vậy nhưng lại không hề có ý tức giận, ngược lại mang hơi hướng nhõng nhẽo.



“ Anh đang họp, điện thoại tắt tiếng quên không cài lại.” Cố Thừa Diệu mím môi, giọng nói có chút mệt mỏi.



“ Được rồi, biết anh vất vả rồi.” Diêu Hữu Thiên tưởng rằng Cố Thừa Diệu quá mệt, biết anh là người không hay giải thích, cô cũng không dây dưa nữa: “ Nghỉ ngơi sớm đi, đừng bạn đến quá muộn.”



“ Được.” Giọng nói của Cố Thừa Diệu rất khẽ.



Ngay lúc định cúp điện thoại thì giọng nói của Diêu Hữu Thiên vang lên: “ Anh Cố, ngủ ngon.”



“ ………………” Cố Thừa Diệu cầm điện thoại, câu gọi “ Chị Cố ngủ ngon làm cách nào cũng không thốt ra được.”



…………………………………………



Ngày hôm sau, cách thời gian tan sở một giờ, Diêu Hữu Thiên bị một cuộc điện thoại của Tuyên Tĩnh Ngôn gọi về nhà.



Trong điện thoại bà nói mình không được khỏe, kêu Thiên Thiên mau về nhà thăm bà.



Diêu Hữu Thiên lúc này không còn biết gì nữa, vội vàng xách túi và điện thoại chạy ra ngoài.



Buổi tối vốn định hẹn mấy chị em cùng nhau ăn cơm.



Nhưng hiện giờ cũng không đi được nữa rồi, cô gọi cho từng người thông báo mình có việc, bao giờ mới có thời gian thì phải đợi  xem mới biết.



Cúp điện thoại thì một chiếc xe taxi dừng trước mặt cô.



Lúc ngồi trên xe còn không quên gọi cho Cố Thừa Diệu, hồi chuông đầu tiên Cố Thừa Diệu không bắt máy.



Gọi đến lần thứ ba Cố Thừa Diệu mới nghr: “ Thừa Diệu, mẹ em trong người không được khỏe, bây giờ em phải về nhà xem thế nào, nếu anh không bận thì cũng đến nhanh đi nhé.”



Đầu dây bên kia Cố Thừa Diệu không trả lời, Diêu Hữu Thiên nhăn mặt.



“ Thừa Diệu, em nói là mẹ em không được khỏe, anh có thể đến ngay bây giờ được không?”



Cho dù công việc bận đến mức nào đi nữa, nhưng trong lòng cô cha mẹ  không thể có gì thay thế được.



Cố Thừa Diệu hiếu thảo với bà nội như vậy, cô tin là việc dù bận đến mấy cũng sẽ đến thôi nhỉ?



“ Anh ấy không ở đây.” Một giọng nữ rất nhẹ, còn đi kèm sự rụ rè vang lên.



Bàn tay cầm điện thoại của Diêu Hữu Thiên siết chặt, cô ngây người trên xe taxi.



Cố Thừa Diệu tuyển thêm thư ký nữ khi nào vậy?



Cô không thể nhớ ra giọng nói này cô từng nghe qua, có thể do thời gian trôi qua quá lâu rồi.



Hai là Bạch Yên Nhiên vẫn còn đang bệnh, cơ thế rất yếu vì vậy âm hanh nghe có vẻ khàn.



Nhỡ đến có thể à người của bộ phận khác mang chứng từ đến, Diêu Hữu Thiên tự  cười thấy mình nghĩ xa quá.”



“ Đợi anh ấy quay về, cô nói với anh ấy, mau chóng gọi điện cho tôi nhé. Cảm ơn.”



“ ………… Được” rất lâu sau đầu dây bên kia mới trả lời, sau đó Diêu Hữu Thiên là người cúp điện thoại trước.



Tiếng chuông điện thoại tút tút liên tục, tim Diêu Hữu Thiên đột nhiên đập chậm lại một nhịp.



………………………………………………………………