Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 148 : Phạt như thế nào

Ngày đăng: 16:46 27/05/20


Editor: Xám



"Em là người lòng dạ hẹp hòi như vậy sao?"



Lúc cô nói, ngẩng đầu lên nhìn anh. Đôi mắt đẹp trong veo sáng ngời. Toàn bộ suy nghĩ không cần che giấu.



Bàn tay cô cầm tay mình cực ấm, lại mềm.



Nhẹ nhàng nắm tay cô, dường như cảm xúc mềm mại kia cũng đã nắm giữ trái tim anh rồi.



Hương thơm trên người cô mang theo hương hoa mai thoang thoảng vào ngày đông, lúc này ngập tràn chóp mũi anh.



Không hiểu sao mùi hương đó đã khiến lòng anh bình tĩnh lại.



Sự buồn bực trước đó đã hết sạch: "Anh chưa chuẩn bị quà."



Vừa rồi khi đi vào phòng khách, anh có nhìn thấy trên bàn trà bày rất nhiều hộp nhỏ.



Ngay từ đầu đã cho rằng những người khác đến thăm Tuyên Tĩnh Ngôn, bây giờ ngẫm lại nhất định những chiếc hộp đó là quà sinh nhật bọn họ tặng cho Diêu Hữu Thiên.



"Đúng vậy." Diêu Hữu Thiên giả vờ ai oán nhìn anh: "Sinh nhật em đấy. Sinh nhật đầu tiên sau khi kết hôn. Anh lại quên mất à? Anh nói xem, phải làm thế nào đây?"



Trên mặt mang theo chút oán trách, có điều trong mắt lại là nét cười rất nhạt.



Ngược lại Cố Thừa Diệu cầm tay cô, mở miệng không hề nghĩ ngợi: "Đương nhiên là tùy em xử lý rồi."



"Vậy em sẽ phạt anh——" Cố ý kéo dài âm cuối, trong lòng Diêu Hữu Thiên có ý trêu đùa anh, nhìn trên mặt Cố Thừa Diệu thậm chí có chút căng thẳng hiện lên, cô đột nhiên mỉm cười: "Vậy thì phạt anh sau này sinh nhật hàng năm đều ở bên cạnh em."



"..." Cố Thừa Diệu ngẩn người, hoàn toàn không ngờ Diêu Hữu Thiên sẽ đề xuất "hình phạt" như thế.



"Hình phạt" này có nghĩa là đời này của anh đã dính lấy cô.



Sinh nhật năm nào cũng ở cùng nhau.



Đây là một điều kiện nhìn như rất đơn giản, thật ra rất khó làm được.



Bởi vì nó đại diện cho một lời hứa, hứa hẹn về sau đời này của Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên sẽ không xa cách, sẽ vĩnh viễn bên nhau.



"Anh không đồng ý sao?"



"Anh đồng ý." Cố Thừa Diệu gật đầu, lúc đáp ứng điều kiện đó chẳng cảm thấy không tình nguyện chút nào: "Sau này sinh nhật hằng năm của em, anh đều sẽ ở cùng em."



"Cảm ơn." Diêu Hữu Thiên cười, Cố Thừa Diệu là một người coi trọng lời hứa. Nếu như anh đã nói thì nhất định sẽ làm được: "Vậy thì bắt đầu từ hôm nay đi."



"Được." Cố Thừa Diệu gật đầu, nhìn đôi mắt có ý cười dịu dàng rất nhạt của Diêu Hữu Thiên, anh đột nhiên có chút không kiềm chế được.



Cúi đầu, không chút nghĩ ngợi hôn lên môi cô.



Con rắn nhỏ linh hoạt quấn quýt trong khoang miệng cô, chỉ mới có mấy ngày không hôn cô, anh lại cảm thấy giống như đã qua mấy năm rồi. 



Yết hầu của anh không ngừng chuyển động, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, nếu như có thể, thậm chí anh còn muốn nuốt cô gái ở trước mặt xuống bụng.



Cô thật sự vô cùng ngọt ngào.



Mùi hương chỉ thuộc về cô quấn quýt quanh người, khoảnh khắc này, không có Bạch Yên Nhiên, không có áy náy, không có đau lòng.



Cái có chỉ là khát vọng sâu nặng với cô gái trước mặt. Nó phát ra từ nội tâm, muốn ở bên cạnh cô, thuận theo bản năng của trái tim mình.



"Ưm ——" Tất nhiêu Diêu Hữu Thiên sẽ không phản kháng, hai tay vòng lên eo anh, đón lấy nụ hôn của anh.



Bên ngoài mưa gió mãnh liệt, nhưng bên trong lại hoàn toàn ấm áp.



Nhiệt độ liên tục tăng cao, dường như đã sắp không khống chế được.



Một giọng nói đột nhiên vang lên: "Sorry. Mẹ nói em còn không xuống lầu thì thức ăn sẽ nguội mất."



Diêu Hữu Thế nhỏ nhất, nhưng lúc này lại không quay đầu xấu hổ chút nào, nhìn chằm chằm em gái em rể đang ôm nhau trong phòng: "Mặc dù anh biết các em tình cảm tốt, có điều có phải trước hết ăn cơm rồi nói tiếp không?"



Mặt Diêu Hữu Thiên hồng lên trong nháy mắt, nhanh chóng đẩy Cố Thừa Diệu ra, cũng không nhìn anh nữa.



Thật sự là quá mất mặt, lại để anh trai nhìn thấy rồi.



"Anh thay quần áo nhanh lên rồi xuống ăn cơm."



Bỏ lại câu này, cô theo sau Diêu Hữu Thế đi xuống lầu.



Diêu Hữu Thế liếc nhìn Cố Thừa Diệu bị em gái bỏ lại một cái, nhanh chóng bắt kịp bước chân của em gái: "Dáng người của em rể không tệ ha. Xem ra không cần lo lắng cho hạnh phúc của em gái rồi."



"Diêu Hữu Thế." Diêu Hữu Thiên cực kỳ xấu hổ, gọi ra miệng tên của anh tư: "Anh còn nói nữa."



"Ồ? Lẽ nào em gái không hạnh phúc sao?" Diêu Hữu Thế khoác lên vai em gái: "Nếu vậy thì anh phải giúp em dạy dỗ em rể cẩn thận một chút rồi."



"Anh im đi."



Mặc dù giọng nói trong hành lang không lớn, nhưng truyền đến tai Cố Thừa Diệu rất rõ ràng.



Cố Thừa Diệu cầm quần áo đang định mặc vào, khóe môi không nhịn được nhếch lên.




Mảnh vải nho nhỏ kia bị anh giơ quá đỉnh đầu.



"Bạn tặng?"



"..." Mặt Diêu Hữu Thiên đã đỏ lên, nhất thời xấu hổ vô cùng: "Anh trả lại cho em."



"Thật là quan tâm." Dường như Cố Thừa Diệu không cần đoán, đã biết món quá này là ai tặng rồi: "Bạn em tặng quà cho em, có phải em nên đi thử một chút không?"



"Cố Thừa Diệu." Diêu Hữu Thiên cắn răng: "Em nói, anh trả lại cho em."



"Em vẫn chưa tắm đúng không?" Cố Thừa Diệu nghiêng mặt, vừa rồi lúc đi vào, anh choàng áo khoác của mình lên người cô. Cô hoàn toàn không dính ướt.



Nếu như vừa rồi trên mặt cô chỉ là xấu hổ, bây giờ đã mang thêm vài phần thẹn thùng không thoải mái, nhìn càng mê người hơn.



"Bây giờ đi tắm, sau đó mặc cái này cho anh xem."



"Cố Thừa Diệu." Lúc này Diêu Hữu Thiên thật sự hận chết Lý Khả Nghi, tặng gì không tặng mà lại tặng cái này?



"Vẫn còn một chiếc?" Nhìn chiếc áo khoác đồ ngủ còn lại nhẹ như voan mỏng kia, Cố Thừa Diệu nhấc lên, hay tay giấu ra sau người.



"Hai chọn một."



"Cái gì?" Hai chọn một cái gì.



"Hoặc là bây giờ anh mặc giúp em, hoặc là em tự đi vào tắm rửa rồi mặc vào." Cố Thừa Diệu cười xấu xa. Thưởng thức dáng vẻ khó xử của Diêu Hữu Thiên, cảm thấy tâm trạng cực tốt.



"Đều không được." Diêu Hữu Thiên nhấc chân lên định cướp lấy.



Nhưng sức lực của cô sao có thể là đối thủ của Cố Thừa Diệu?



Anh thuần thục nhanh chóng bắt được tay cô, cúi đầu xuống, trán ngang bằng cô: "Xem ra, em đã có lựa chọn rồi."



"Anh ——"



Vào lúc Diêu Hữu Thiên đang định kháng cự, anh đã túm lấy tay cô định cởi quần áo của cô ra.



"Không cần. Em tự mặc." Diêu Hữu Thiên sợ anh rồi: "Anh, anh đưa cái đó cho em, em đi tắm."



"Nhớ đấy, nếu như em không mặc, anh sẽ giúp em."



Cố Thừa Diệu cũng không nói đùa cô, mà là nói thật.



Hai người cũng đã chung giường chung gối mấy tháng rồi, các loại dáng vẻ và tư thế anh đều thích thử một chút.



Nhưng bảo Diêu Hữu Thiên mặc nội y gợi cảm ——



Nghĩ thử thôi đã có chút nhiệt huyết sôi trào: "Em còn không đi vào. Anh không ngại ôm em vào đâu."



Diêu Hữu Thiên a một tiếng, nhanh chóng giật lấy hai mảnh vải trên tay anh, đi như chạy vào phòng tắm.



Dáng vẻ đó lại khiến Cố Thừa Diệu hơi bật cười.



Nhất định Diêu Hữu Thiên không biết, dáng vẻ cô đỏ mặt, trừng mắt, hơi bĩu môi đáng yêu như thế nào.



Mà khi cô ngước đôi mắt hạnh trong veo như nước kia nhìn mình, ánh mắt hờn dỗi lại mang theo ngượng ngùng quyến rũ ra sao.



Đêm. Dần khuya.



.................................



So với bầu không khí cực kỳ ấm cùng mà lại mờ ám trong nhà, rõ ràng dưới nhà lạnh lẽo hơn nhiều.



Chiến Li ngồi ở trong xe, cửa sổ xe hạ xuống, anh cũng không mặc kệ. Để mặc gió lạnh bên ngoài thổi vào, muốn mượn điều này cầu chút tỉnh táo.



Hôm nay là sinh nhật Diêu Hữu Thiên, anh biết.



Thật ra anh rất muốn xuất hiện ở trước mặt cô, nói với cô một tiếng sinh nhật vui vẻ. Nhưng anh lại không thể.



Cô ấy đã sớm quên mình rồi, thậm chí ánh mắt cô ấy nhìn mình còn mang theo chút chán ghét.



Thậm chí lần trước cô còn nói anh là tội phạm giết người.



Nhưng anh lại không nhịn được, không nhịn được chạy đến ngoài cửa nhà họ Diêu, không nhịn được cứ muốn nhìn cô ấy một cái.



Kết quả thì sao? Anh đã nhìn thấy người đàn ông kia, người đàn ông bây giờ có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh Diêu Hữu Thiên.



Anh đi một mạch theo Diêu Hữu Thiên về nhà, bọn họ chuyển quà lên lầu.



Anh nhìn thấy người đàn ông kia mở ô che hết lên người Diêu Hữu Thiên, còn nhìn thấy anh ta thậm chí cởi áo khoác của mình ra choàng cho Diêu Hữu Thiên, không để cô dính ướt chút nào.



Anh đã từng nói anh sẽ bảo vệ cô cả đời.



Nhưng vào lúc anh hứa lời hứa đó lại không biết, có một số chuyện không phải bọn họ muốn là có thể làm được.



Anh vẫn là anh, nhưng bên cạnh cô đã có một “anh” khác.