Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 149 : Không để anh chạy thoát

Ngày đăng: 16:46 27/05/20


“ Em nói cho anh biết, nếu anh ở bên cạnh em thì không cho phép anh nhìn người phụ nữ khác, không cho phép anh ôm người phụ nữ khác, càng không cho phép anh nghĩ về người phụ nữ khác.”



Gương mặt thanh kèm theo vài phần bướng bỉnh.



Cô là nàng công chúa được cưng chiều nhất trên trời. Ngày trước nhà họ Diêu chưa có điều kiện như bây giờ, nhưng tính tình cô vẫn luôn thẳng thắn, bộc trực.



“ Ồ, hung dữ vậy sao?”



Anh ôm eo cô, giả vờ trưng bộ mặt sợ hãi nói: “ Vậy không phải là anh lỗ to rồi? Xem ra anh phải tranh thủ trốn sớm mới được?”



“ Trốn à? Anh đừng có mơ. Cả đời này anh đừng mong thoát khỏi tay em, anh đi đâu em theo đấy, còn lâu mới cho anh cơ hội trốn thoát.”



Người  con gái trong trí nhớ của anh có gương mặt trẻ trung tươi tắn, hiện đang nhướn cao mày, vẻ mặt dương dương tự đắc.



“ Hung dữ vậy sao?”



“ Hung dữ vậy đấy, sao hả? Anh không chịu à?”Đuôi mắt Diêu Hữu Thiên nhướn cao hơn, trên gương mặt trẻ măng ấy bộc lộ hoàn toàn nét kiêu ngạo và bướng bỉnh.



“ Chịu, anh chịu.” Đặt lên trán cô một nụ hôn. Lúc trước anh rất thích động tác này, sthân mật hơn nhiều so với hôn môi: “ Anh chịu, anh đồng ý cả đời này chỉ có một mình Diêu Hữu Thiên, chỉ nhìn về em, chỉ ôm em, chỉ nghĩ về một mình em.”



“ Cũng tạm được. Yên tâm, em cũng chỉ nghĩ về một mình anh, chỉ nhìn về anh, chỉ yêu một mình anh.”



Lời thề hẹn  lúc ấy còn văng vẳng bên tai vậy mà hiện nay cảnh còn mà người đã mất.



Chiến Li thả người dựa vào ghế, lúc này đây Thiên Thiên đang làm gỉ nhỉ?



Ánh mắt lướt qua điểm sáng trên khu chung cư, anh biết cô sống ở đâu, càng hiểu rõ rằng điều đó có ý nghĩa như thế nào.



Vị trí anh đã từng đứng hiện giờ đã là của người đàn ông khác.



Người đàn ông đó sẽ hôn cô, thân mật với cô, làm hết những việc năm ấy anh chưa làm xong.



Mà họ còn là quan hệ vợ chồng theo đúng nghĩa. Anh không còn cơ hội nào nữa.



Nhắm mắt lại không muốn nghĩ tiếp nữa, mỗi một dòng suy nghĩ đều khiến anh muốn điên lên.



Mỗi một  cảnh tượng đều ép anh đến  mất kiểm soát.



Thậm chí anh còn sợ rằng chính mình sẽ kích động mà xông lên đến trước mặt Diêu Hữu Thiên, lắc mạnh vai cô để hỏi cho rõ tại sao cô lại có thể quên hết mọi điều, tại sao lại như vậy?



Ý nghĩ điên cuồng ấy chỉ xẹt qua trong thoáng chốc, cuối cùng thì lý trí cũng chiến thắng tình cảm, anh khởi động xe rời đi bằng tốc độ nhanh nhất.



Gió thổi  ngày cnagf lạnh. Mùa đông năm nay của thành phố Y lạnh hơn mọi năm rất nhiều.



……………………………………………………



Trong căn hộ sau khi Diêu Hữu Thiên bước vào phòng tắm.



Cố Thừa Diệu nhìn sơ những quà tặng đặt trên bàn.  Không cần nói đến giá trị của quà tặng nhưng thấy rõ được là người tặng rất có lòng.




Cười khổ mở mắt, cánh tay rọng lớn vắt ngang trên eo khiến cô không tài nào xoay người được.



Quay mặt sang, góc nghiêng mặt tuấn tú của Cố Thừa Diệu đập ngay vào mắt cô.



Nhớ đến sự điên cuồng của đêm qua, khóe miệng cô nhếch lên.



Cố Thừa Diệu giống như một con vật ma mãnh không biết thỏa mãn mà đòi hỏi hết lần này đến lần khác.



Còn cô lại không từ chối, phối hợp ăn ý.



Thậm chí cô biết rõ  cứ như vậy sẽ khiến cô đau mỏi lưng, thậm chí hôm nay không rời khỏi giường nổi nhưng vẫn thỏa mãn anh.



Có thể là vì bộ đồ ngủ gợi cảm kia cũng có thể là không khí tối qua.



Cũng có thể là vì cuối cùng anh có mặt tại nhà họ Diêu cật lực bảo vệ cô.



Cũng có thể là sự nhiệt tình trong mắt anh.



Nhưng tất cả mọi điều đều không địch lại được tình yêu của cô dành cho Cố Thừa Diệu.



Cô yêu Cố Thừa Diệu, rất yêu, rất yêu.



Chính vì yêu vì vậy có thể đón nhận, bao dung mọi điều của anh.



Đôi lúc trẻ con giống như một cahngf trai trẻ, đôi lúc ngang ngược, đôi lúc kiêu căng.



Đẹp trai, rực rỡ nhưng tâm địa lương thiện.



Cô yêu hết mọi điều về anh.



Loại tình cảm này dần dần biến thành tình yêu trong cô như thế nào?



Cô dường như không có câu trả lời, chỉ biết đến lúc cô tìm được đáp án thì anh đã tràn ngập trái tim cô.



Quay mặt chăm chú nhìn anh lúc ngủ, bộ dạng của anh thật giống một đứa trẻ.



Mà người đàn ông này là của cô.



Vì điểm này mà cô không thể khống chế được niềm vui trong lòng.



Cố gắng đẩy tay, mặc dù cả người còn rất đau nhưng lại muốn được gần anh hơn.



Một nụ hôn rơi xuống bờ môi anh.



…………………………………………………………



Hết chương 149.