Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 153 : Không thân quen

Ngày đăng: 16:46 27/05/20


Câu nói của Diêu Hữu Thiên rất lạnh lùng, đôi mắt thanh tú không hề ôn hòa.



Ánh mắt sắc lạnh còn kèm theo sự xa cách, sự lạnh lùng tuy không nhiều nhưng đủ khiến Chiến Li tổn thương.



Người con gái đã từng dựa vào lòng anh nói sẽ ở bên anh cả đời.



Lúc này đang dùng thái độ như với một người xa lạ mà đối mặt với anh.



Hôm nay thành phố Y không có nắng. Thời tiết âm u lạnh lẽo, thật ra cũng không lạnh lắm.



Nhưng cơn giỏ thổi qua, Chiến Li lại cảm thấy như hơi lạnh đến thấu xương.



Anh có cảm giác cơn gió kia lạnh đến mức đông cứng cả từng kẽ xương.



Đây là lần đầu tiên anh mới biết thì ra thành phố Y lại có thể lạnh đến vậy. Còn cô lại có thể tàn nhẫn với anh đến vậy.



Tất cả tia sáng trong ánh mắt đều tắt lịm: “ Thiên Thiên….”



“ Vui lòng gọi tôi là bà Cố.” Diêu Hữu Thiên không cho anh bất kỳ cơ hội nào: “ Anh Chiến, chúng ta không quá quen biết.”



Đúng vậy, họ thật sự không hề thân quen.



Tim Chiến Li nhói đau.



Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là sống và chết mà là anh đứng ngay trước mặt em nhưng em lại không hề biết rằng anh yêu em.



Anh từng đọc được câu nói này trong sách, lúc đó chỉ thấy nó quá mức ngôn tình.



Nhưng lúc này mới biết, thì ra đó là một loại cảm giác không ngôn từ nào có thể miêu tả.



Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là sống và chết, cũng không phải là anh đứng ngay trước mặt em nhưng em lại không hề biết rằng anh yêu em.。



Mà là em vẫn còn trong tâm trí anh, trong trái tim anh nhưng em thì đã quên mất anh.



Kề vai nương tựa chốn hồng trần, cũng không bằng quên nhau chốn giang hồ.



Những lời này với Chiên Li mà nói đều là những điều tàn nhẫn nhất thế gian.



Vì người con gái mà anh yêu đã quên mất anh.



Anh không còn tồn tại trong ký ức của cô, không còn tồn tại trong cuộc sống của cô nữa.



Cuộc sống của cô đã có sự lựa chọn khác…..



Tim đau đến tột cùng, trong lòng Chiến Li không cam tâm, nhưng trên mặt lúc này tràn đầy đau thương.



Anh còn chần chừ gì nữa?



Người con gái ấy, không cần biết anh nói gì, làm gì đều không còn là của anh nữa.



Những điều anh quan tâm, anh để ý, anh sợ hãi, lo lắng đều đã biến thành sự thật.



Những cảm giác bực tức, điên cuồng trong lòng không cách nào dồn nén.



Không nghĩ nhiều mà đưa tay ra nắm lấy vai của Diêu Hữu Thiên, cúi đầu, không hề e dè mà hôn lên môi cô.



Diêu Hữu Thiên sợ đến mức quên cả tránh né.



Cho đến khi bờ môi còn vương hơi lạnh kia chạm đến môi cô thì cô mới sưc tỉnh.


Ăn cơm xong Diêu Hữu Thiên thu dọn bát đĩa, khi bước ra thì thấy Cố Thừa Diệu đang đứng ngây người ngoài ban công.



Thời tiết  này mà lại đứng ngoài ban công?



Diêu Hữu Thiên hơi nhăn mặt bước ra, vòng tay ôm lấy eo anh từ đằng sau: “ Sao vậy? Đang nhìn gì thế?”



Giữa mùa đông lạnh đứng nhìn gió biển thổi vù vù, đẹp thế cơ à?



………………………………………………………………



Lời tác giả: Gần đây có rất nhiều người mắng chửi Cố tam thiếu, vốn tác giả không định giải thích hộ anh ấy.



Tác giả chỉ có thể nói rằng, đứng trên lập trường của anh ấy thì cuộc hôn nhân với Diêu Hữu Thiên lúc đầu là bị ép buộc.



Để anh ấy thừa nhận chính mình có tình cảm rất sâu nặng với Diêu Hữu Thiên là không thể nào.( Cộng thêm việc bản thân anh ấy còn chưa nhận ra điều này)



Vì vậy đừng  oán trách anh ấy  đã nhận lời Diêu Hữu Thiên lại còn chèo kéo Bạch Yên Nhiên.



Trên thực tế kế hoạch lúc ban đầu của anh chính là thế này, sống cùng Diêu Hữu Thiên 1 năm rồi ly hôn.



Chỉ là bây giờ có tình cảm nên chần chừ.



Anh chưa từng thề hẹn gì với Diêu Hữu Thiên, việc cùng cô chúc mừng sinh nhậtthì bạn bè cũng có thể chúc mừng sinh nhật mà.



Đó không được coi là lời hứa thề non hẹn biển, với anh mà nói Diêu Hữu Thiên ở trên mức bạn bè nhưng lại chưa đạt đến mức là người yêu.



Còn Bạch Yên Nhiên đã từng có thề ước với anh.



Đây chính là điểm khác biệt, đây mới chính xác là điểm khác biệt các bạn nhé……



Hậu trường:



Chiến Li: Tôi muốn làm nam chính.



Chị Nguyệt: Ngáp….



Chiến Li: Tôi nói tôi muốn làm nam chính.



Chị Nguyệt: gãi gãi chân….



Chiến Li: Cô có nghe thấy không? Tôi nói tôi muốn làm nam chính.



Chị Nguyệt: Nghe thấy rồi, xếp hàng, còn chưa đến lượt anh đâu.



Chiến Li: Đợi đến lượt tôi thì Thiên Thiên chạy theo người khác mất rồi.



Chị Nguyệt: Làm ơn đi, Thiên Thiên chạy theo người khác từ bao giờ rồi, anh có cưỡi ngựa cũng chả đuổi kịp.



Chiến Li: Toi phản đối, tôi quen với Thiên Thiên trước mà.



Chị Nguyệt: Tắm rửa đi ngủ đi, đừng gây rối nữa, chị Nguyệt biết đâu sẽ để cho anh một kết quả tốt đẹp, nếu không……



Chiến Li: Nếu không thì sao?



Chị Nguyệt: Thẳng tay tiêu diệt anh luôn, xem anh còn huênh hoang cỡ nào. Nhìn bộ dạng của anh chắc cũng có thể vì Thiên Thiên mà không tiếc mạng mình. Tôi cho anh vừa lòng, thể nào?



Chiến Li:..……Đúng là độc ác nhất là lòng dạ đàn bà…..



Hết chương 153.