Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 152 : Anh có thân phận gì

Ngày đăng: 16:46 27/05/20


“ Nói mau, tối qua làm mấy lần? Mỗi lần bao lâu.” Doanh Diễm Kiều nhất quyết phải hỏi cho rõ mới thôi.



“ Đúng vậy, khai ra mau.” Lý Khả Nghi cũng hùa theo, ngay cả Từ Tư Nhiễm cũng tươi tắn hẳn lên: “ Thiên Thiên, cậu khai thật đi.”



Mấy người con gái mỗi người một câu giam Diêu Hữu Thiên vào giữa không để cô đi.



“ Nói đi nói lại các cậu còn chưa kết hôn đấy, hỏi những câu như thế này không thấy mất mặt à?”



“ Có gì mà mất mặt?” Doanh Diễm Kiều thản nhiên mở lời: “ Chính vì bọn tớ chưa kết hôn mới phải hỏi cho rõ để lần sau lấy làm tham khảo chứ. Nếu không sau này vớ phải một người đàn ông không đem lại hạnh phúc cho bọn tớ thì làm thế nào?”



“ Chính xác.” Lý Khả Nghi mạnh mẽ gật đầu: “ Khai ram au, đừng lãng phí thời gian của chị đây nữa.”



“ Chị họ chị mau nói đi, nếu không bọn em không bỏ qua cho chị đâu.”



Diêu Hữu Thiên gần như thiếu điều quỳ lạy mấy nguuwoif chị em tốt, đúng lúc xấu hổ đến tột độ.



“ Thiên Thiên….”



Một giọng nói vang lên, thành công giúp cô giải vây.



Quay đầu lại thì thấy Diêu Hữu Quốc và Diêu Hữu Gia.



Bên cạnh hai người còn có vali hành lý cá nhâ n, có vẻ như đang chuẩn bị vào làm thủ tục bay.



“ Anh cả, anh hai?”



“ Thiên Thiên, sao em lại ở đây?” Diêu Hữu Gia đưa tay kéo em gái ra khỏi vòng vây của đám bạn, lại nhìn về phía đám người Từ Tư Nhiễm: “ Chẹp chẹp, đây gọi là gì nhỉ? Trọng bạn khinh anh à? Anh và anh cả em phải đi cũng không thấy em đến tiễn.”



“ Làm ơn đi anh.” Diêu Hữu Thiên gạt tay anh hai ra: “ Anh với anh cả ngồi máy bay thường như cơm bữa, cần gì em đến tiễn.”



“ Không có tâm gì hết.” Diêu Hữu Gia ôm ngực vờ như rất đau lòng, lại nhìn Diêu Hữu Quốc: “ Anh cả em tổn thương rồi, quá sức tổn thương.”



Diêu Hữu Thiên không thèm để ý đến đứa em trai của mình đang giả ngốc, rõ ràng đã già đầu rồi  mà còn thích bỡn cợt hơn cả đứa em trai thứ tư ở nhà. Thật là một đứa em trai “ngốc”.



Ánh mắt hướng về phía mấy người bạn của Diêu Hữu Thiên: “ Các em cũng về Bắc Đô à?”



“ Vâng, chuyến bay MM520.” Mạc Dư Tiệp cười hết sức ngọt ngào: “ Anh họ cũng bay chuyến này sao?”



“Uhm.” Thái độ Diêu Hữu Quốc bình thản, không quá nhiệt tình cũng không quá xa cách: “ Dù sao cũng cùng một chuyến, vậy thì đi thôi.”




Đấu tranh cả ngày, cuối cùng anh cũng không vượt qua được nỗi khát vọng muốn gặp cô.



Anh tự nói với chính mình, chỉ đến công ty nhìn cô một lúc, một lúc thôi. Ai ngờ anh đấu tranh tư tưởng cả buổi, nói với chính mình nếu gặp Diêu Hữu Thiên sẽ nói gì.



Nhưng khi đến công ty cô thì cô lại không đi làm….



Anh gần như là ngay lập tức lao đến nơi ở của cô. Đang định gọi người tra  thử Diêu Hữu thiên ở tầng mấy thì cô đã về.



“ em có sao không? Tại sao không đi làm?”



Diêu Hữu Thiên dùng ánh mắt như nhìn thấy quái vật mà nhìn Chiến Li.



Co vừa nghe được cái tên này từ miệng của Triệu Bách Xuyên, sau đó định tránh xa người này ra.



Thì anh ta lại bất ngờ xuất hiện ở đây.



Nheo mắt,  thái độ của Diêu Hữu Thiên hiện lên sự cảnh giác: “ Sao anh biết tôi sống ở đây?”



Địa chỉ của cô không phải là bí mật.



Chỉ cần có lòng sẽ hỏi được, nhưng Chiến Li có lòng đến mức này lại khiến cô hơi bất mãn.



Cô có cảm giác đời sống riêng của mình bị người khác dòm ngó. Sắc mặt thâm trầm lại.



Nhưng Chiến Li giống như không cảm nhận được, hoặc trong lòng anh ta sự lo lắng cho Diêu Hữu Thiên đã áp đảo tất thảy.



Đưa tay ra nắm lấy bàn tay của Diêu Hữu Thiên.



Ánh mắt lướt qua người cô, xác định cô không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm.



“ Tại sao không đi làm?”



Tính tình của cô anh hiểu rất rõ, công việc chắc chắn được đặt lên hàng đầu.



Có thể khiến cô bỏ việc thì một là cô bị bệnh hai là có việc còn quan trọng hơn cả công việc.



“ Anh Chiến.” Diêu Hữu Thiên dùng sức rút tay về, cả người lùi về sau vài bước. Sự cảnh giác trong ánh mắt ngày càng nhiều: “ Tôi có đi làm hay không, có chuyện gì hay không đều không liên quan đến anh thì phải? Anh là gì của tôi? Lấy thân phận gì để hỏi vấn đề này?”