Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 166 : Xin mẹ nói cho con biết

Ngày đăng: 16:46 27/05/20


“ Những tấm hình đó là như thế nào?”



“ Thật ra anh đã đoán được rồi có phải không? Thừa Diệu, từ lúc nào mà anh lại nhút nhát như thê? Anh không dám đối mặt à? Anh đang sợ phải không?”



Bạch Yên Nhiên cười khẩy, trong mắt tràn đầy châm chọc và thù hận.



“ Nói cho anh nghe những tấm hình đó là sao?”



Cố Thừa Diệu hỏi lại một lần nữa, còn lớn tiếng hơn lúc vừa rồi.



Bạch yên Nhiên lùi về sau, đưa tay chỉ vào cửa: “ Mở cửa đi. Em nghĩ là anh cũng không muốn ầm ĩ ở đây để người ta biết đâu nhỉ?”



Cố Thừa Diệu siết chặt nắm đấm.



Mở cửa, bước vào, động tác cứng ngắc máy móc.



Bạch Yên Nhiên cũng bước vào theo, lúc này trên mặt cô không hề có sự yếu đuối nào, chỉ có hận thù sâu sắc.



Nỗi hận ấy biến thành lửa giận, đốt cháy cả cô lẫn Cố Thừa Diệu thành tro.



Sự giá lạnh bao trùm lên căn phòng không mở điều hòa. Bạch Yên Nhiên đóng cửa lại.



Bước lên  phía trước đối diện với Cố Thừa Diệu, lấy điện thoại ra, lật từng tấm hình cho Cố Thừa Diệu xem.



Nhân vật chính trong những tấm hình chỉ có một người duy nhất.



Bạch Yên Nhiên! Tay cô bị người ta trói lại, những người đàn ông khác nhau đè  trên cô, không ngừng giở trò trên cơ thể cô.



Trên người cô đày rẫy những vết thương.



Đau khổ, giằng co, gương mặt cô vì thế mà biến dạng méo mó.



Cố Thừa Diệu không thể xem tiếp nổi nữa, quay mặt đi, giọng nói nghẹn ngào đau đớn.



“ Yên Nhiên”



Nghèo ngào là giọng của anh, còn đau khổ là vì vừa rồi anh đã nhắn dòng tin kia cho cô.



“ Đây là món quà Giáng Sinh mà mẹ anh tặng cho em.”



Cô nói những tấm hình đó là Kiều Tâm Uyển tặng cho cô.



“ Anh còn nhớ không? Em nói em bị người ta giam lỏng. Sau đó em tìm cách trốn đi, nhưng không trốn được.”



Lúc Bạch Yên Nhiên nói những lời này cô không khóc được nữa.
Sự giỏi giang tinh tế trong mắt vẫn luôn hiển hiện. Đây chính là mẹ của anh……….



Nhắm khẽ mắt lại rồi mở ra. Anh không mất bình tĩnh, anh chỉ muốn nhận được một đáp án.



“ Nói cho con biết, mẹ không giam giữ Bạch Yên Nhiên, không làm những chuyện đó với cô ấy.”



Giọng nói của anh lẩy bẩy, anh tự nhắc chính mình phải tin tưởng Kiều Tâm Uyển.



Chỉ cần mẹ nói không làm, anh nhất định sẽ tin bà.



Anh sẽ cắt đứt mối quan hệ với  Bạch Yên Nhiên, sau này sẽ không nghe lời cô nữa, cũng không gặp cô, không quan tâm cô nữa.



Kiều Tâm Uyển cứng người, ánh mắt toát lên sự kinh ngạc.



Cố Thừa Diệu hỏi lại lần nữa.



“ Nói cho con nghe, mẹ không giam giữ Bạch Yên Nhiên, mẹ không làm những việc đáng sợ kia với cô ấy.”



Dáng vẻ của anh lúc này anh không nhìn thấy.



Nhưng Kiều Tâm Uyển lại thấy rõ, dáng vẻ của Cố Thừa Diệu giống hệt lúc anh còn nhỏ ôm chặt chân bà, nói với bà: “ Mẹ ơi, con không muốn ở chỗ bà nội, con muốn ở với mẹ.”



Vẻ mặt anh tràn đầy khát vọng, chờ đợi.



Bất ngờ bị Cố Thừa Diệu nắm chặt tay, giọng của anh lớn hơn nữa: “ Xin mẹ, xin mẹ nói cho con biết mẹ không giam giữ Bạch Yên Nhiên cũng không làm những chuyện đáng sợ đó với cô ấy….”



Giam giữ, bắt cóc, thậm chí tìm người cưỡng bức Bạch Yên Nhiên, sau đó rao bán cô….



Trong mắt anh ngập nước, gần như sắp khóc.



Tay bị con trai nắm chặt, Kiều Tâm Uyển mấp máy môi. Định nói gì đó nhưng lại không cất lên lời.



Cố Thừa Diệu buông người, quỳ xuống dưới chân bà, anh vẫn giữ chặt tay bà không buông: “ Nói cho con nghe…”



“ Thừa Diệu…..”



Kiều Tâm Uyển muốn kéo anh đứng dậy nhưng anh không chịu, chỉ lắc đầu, ánh mắt cầu xin vẫn không rời khỏi Kiều Tâm Uyển.



“ Mẹ, con xin mẹ, con xin mẹ nói cho con biết.”



Nói cho anh biết không phải họ, họ không hủy hoại một cô gái đáng thương không nơi nương tựa như vậy.



Nói cho anh biết họ không dùng thủ đoạn đê tiện ấy chia rẽ anh và Bạch Yên Nhiên…………………