Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 166 : Xin mẹ nói cho con biết 2
Ngày đăng: 16:46 27/05/20
Lần đầu tiên Kiều Tâm Uyển thấy con trai mình kích động đến vậy, thậm chí lúc trước ép anh phải cưới Diêu Hữu Thiên anh cũng khoogn đến mức như thế này. Nhất thời bà không biết phải làm thế nào.
Cố Học Vũ từ nãy giờ vẫn giữ im lặng lúc này cũng có động tĩnh, ông bước lên không hề tốn sức kéo tay của Cố Thừa diệu ra.
“ Là ba làm, không phải mẹ con.”
Kiều Tâm Uyển mở to mắt nhìn Cố Học Vũ, ông ấy có biết bản thân vừa nói gì không?
Ông ấy nói như thế thì con trai sẽ ra sao?
Cho dù họ thực sự giam giữ Bạch Yên Nhiên thì đã sao. Nhưng ông ấy nói như vậy Cố Thừa Diệu sẽ nghĩ thế nào? Sao ông ấy lại thừa nhận chứ?
Sắc mặt Cố Thừa diệu trắng bệch như chết.
Mắt anh đỏ ngàu dần gượng đứng lên. Gương mặt tái xanh đối diện với sự bình thản của Cố Học Vũ.
Cố Học Vũ coi như không nhìn ra nét mặt của vợ, ánh mắt thâm sâu của ông đối diện với Cố Thừa Diệu.
“ Là ba làm thì đã sao? Con định làm gì?” Giọng nói của Cố Học Vũ rất lạnh nhạt: “ Hay là con đi báo cảnh sát để họ đến bắt ba đi?”
“ Làm gì?” Làm gì? Ông lại hỏi anh định làm gì?
Cố Thừa Diệu đứng không vững, lùi về sau một bước lại một bước. Nhìn ba mẹ mình như những người xa lạ.
Sự sống mà họ đã cho anh nhưng lại không gahs vác trách nhiệm của bậc làm cha mẹ. Khi anh muốn tự lập thì lại can thiệp vào cuộc sống của anh?
Lại còn dùng thủ đoạn cực đoan đến vậy….
“ Ai cho ba cái quyền đó? Nói cho con biết ai cho ba cái quyền đó vậy?” Giọng nói của anh rất nhỏ, rất nhẹ, nếu không phải trong phòng quá yên tĩnh thì không thể nào nghe thấy.
“ Thừa Diệu…” Kiều Tâm Uyển định lên tiếng nhưng khi thấy được sự bi thương trong ánh mắt Cố Thừa Diệu thì bà không thốt lên nổi một từ.
Lý trí của Cố Thừa Diệu vào thời khắc Cố Học Vũ nói ra những câu đó đã hoàn toàn sụp đổ.
Sự chỉ trích, tố cáo, uất ức còn cả đâu khổ của Bạch Yên Nhiên hiển hiện trong đầu anh.
Anh đột nhiên bật cười.
“ Tại sao?”
“ Tại sao ba mẹ lại đối xử với con như vậy?”
“ Tại sao hai người có thể máu lạnh vô tình bất chấp thủ đoạn đến vậy?”
“……………”
Thật ra Cố Thừa Kỳ và Cố Thừa Lân rất tốt, những người khác cô không quá thân thiết vì vậy cũng chẳng chơi được mấy.
Chắc là Cố Thừa Diệu cũng vì điều này nên mới không gọi cô đi cùng.
Nhìn chiếc vòng trên tay, thôi vậy, không tính sổ với tên đó nữa.
Khó có dịp anh có lòng nhớ đến việc tặng quà cho mình.
Thì cô cũng nên rộng lượng một chút bỏ qua cho anh.
………………………………………………………………
Dieu Hữu thiên về Bắc Đô ngày đầu tiên là ở cùng với người nhà của Cố Thừa Diệu, ngày thứ hai vốn định gọi Diêu Hữu Quốc và Diêu Hữu Gia tụ tập.
Ai ngờ Diêu Hữu Quốc đi công tác, còn Diêu Hữu Gia thì sang Paris tham dự triển lãm thời trang rồi, cả hai đều không ở Bắc Đô.
Cô chỉ còn cách gọi điện cho đám người Từ Tư Nhiên thông báo mình đã về đến Bắc Đô.
Cuối cùng gọi một vòng các cuộc điện thoại chẳng ai có thời gian rảnh, thời điểm cuối năm mọi người đều bận tối mặt.
Không còn cách nào khác cô đành tự mình đi chơi.
Mùa đông ở Bắc Đô rất lạnh, cái lạnh của miền Bắc hanh khô.
Vì vậy mà Diêu Hữu Thiên quấn mình giống như một cái bánh chưng.
Bước vào trung tâm thương mại, cô cởi áo khoác và khăn quàng cô cầm trên tay.
Diêu Hữu thiên không cần suy nghĩ nhiều mà đi thẳng đến khu đồ nam.
Đầu ngón tay vô tình chạm vào chiếc vòng trên tay, được cô truyền hơi ấm nó không hề lạnh chút nào.
Quan trọng hơn đó là tấm lòng của Cố Thừa Diệu, cô rất cảm động.
Vì vậy hôm nay cô định sẽ chọn một món quà cho Cố Thừa Diệu.
Cô đi một vòng quanh khu đồ nam nhưng vẫn chưa tìm được món nào vừa ý.
Đến khi cô nhìn thấy bộ đồ trên người ma nơ canh trong một gian hàng đồ nam cao cấp thì lập tức bước vào.
Vừa định đưa tay cầm vào bộ đồ ngoài cửa vừa rồi.
Thì lại có một bàn tay chạm vào bộ đồ đó nhanh hơn cô một bước.