Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 167 : Người phụ nữ ngu ngốc

Ngày đăng: 16:46 27/05/20


Diêu Hữu Thiên đưa tay định cầm bộ quần áo đó lên thì có một bàn tay khác nhanh hơn cô một bước.



Bàn tay thon dài nhấc chiếc áo khoác màu trắng lên. Không thèm để ý đến Diêu Hữu Thiên mà trực tiếp đưa cho nhân viên.



“ Vui lòng gói chiếc áo này lại cho tôi.”



Quay đầu lại nhìn vào Diêu Hữu Thiên, nở nụ cười khẩy mang đầy châm chọc: “ Xin lỗi nhé, lần này hình như là tôi lấy được trước.”



Diêu Hữu Thiên nhìn thẳng vào người đối diện. Trong  mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc.



Là cô ấy?



Người phụ nữ này mặc dù Diêu Hữu Thiên chỉ gặp qua một lần nhưng lại không bao giờ quên.



Vì cô ấy là người bạn gái cũ của Cố Thừa Diệu. Co còn nhớ cả tên cô ấy, cô đã từng nghe Cố Thừa Diệu nhắc đến trong điện thoại.



Bạch Yên Nhiên….



Diêu Hữu thiên không thể miêu tả được cảm xúc trong lòng mình lúc này.



Từ trước đến giờ cô không phải người thích trốn chạy, từ khi yêu Cố Thừa Diệu cô cũng đã từng nghĩ rằng nếu một ngày nào đó bạn gái cũ của anh quay về thì cô sẽ làm như thế nào.



Cô đã nghĩ cả ngàn tình huống nhưng không ngờ đến tình huống đang diễn ra lúc này.



Người phụ nữ trước mắt cô vẫn là vẻ ngoài yếu đuối đấy. Nhưng trong mắt cô ấy hình như có gì đó thay đổi.



Đánh giá người phụ nữ trước mắt một cách tỉ mỉ, áo khoác trắng phối cùng chiếc váy dạ bó màu trắng, cặp mắt ướt át luôn khiến  người ta thương xót cộng thêm nét yếu đuối  bên trong. NHưng ánh mắt ấy cũng lại chứa đựng sự sắc bén không chịu nhường bước.



Và cô cũng cảm nhận rõ ràng sự xuất hiện không mấy làm tốt đẹp của đối phương.



TRong lúc cô còn ngầm đánh giá Bạch Yên Nhiên thì Bạch Yên Nhiên cũng ngầm đánh giá về cô.



Mái tóc dài buột đôi ngựa tùy ý, cả người tràn đầy sức sống, bên trong mặc chiếc áo len cao cổ màu xanh da trời, quần kaki ôm màu đen, áo khoác màu trắng được cô cầm trên tay, nhìn vừa  tùy hứng vừa khỏe khoắn.



Khuôn mặt hồng hào, cặp mắt ôn nhu, long lanh ánh lên  niềm hy vọng, rất dễ thấy được người phụ nữ này đang chìm đắm trong hạnh phúc.



Mà thứ hạnh phúc toát ra từ cô trong mắt Bạch Yên Nhiên  quá ư gai mắt.



Nhân viên bán hàng cầm chiếc áo trên tay nhưng chưa đóng gói mà quay ra nhìn Diêu Hữu Thiên.



“ Cô….”



Nhân viên bán hàng trong trung tâm thương mại đều rất biết ý khách. Những đồ mà Diêu Hữu Thiên đang mặc chỉ cần nhìn là nhận ra đều là hàng hiệu.



Lại thấy khí khái của cô cũng không khó đoán là tầng lớp dễ động chạm.



Diêu Hữu Thiên mỉm cười nhìn nhân viên bán hàng, thái độ nhã nhặn: “ Nếu cô ấy đã thích thì tôi xem kiểu khác cũng được.”



Vô cùng khí khái ra khỏi cửa hàng, khi Diêu Hữu Thiên định rời đi thì Bạch Yên Nhiên lại đứng chắn trước mặt cô.




Ngay vào giây phút chiếc xe  sắp đâm vào cô thì  có một lực rất lớn kéo cô ra, sau đó rơi vào một vòng ngực rắn chắc.



Người kia đỡ cô bước nhanh vài bước đến một vị trí an toàn.



“ Cô làm gì thế? Cô đi đường cũng không nhìn đèn tín hiệu sao?”



Ngước đầu đập vào mắt cô là gương mặt lo lắng và trách móc của Chiến Li.



Cô giật mình không nghĩ nhiều mà đẩy anh ra lùi về sau vài bước, đề phòng cùng khách sáo: “ Cảm ơn.”



“ Xảy ra chuyện gì à?” Từ sau lần cô kiên quyết từ chối mình Chiến Li không ngờ sẽ gặp lại Diêu Hữu thiên.



Ai ngờ anh có chút việc ở đối diện, vừa ra khỏi cửa thì thấy Diêu Hữu Thiên bên đường đang vô hồn bước đi.



Sự lo lắng trong lòng làm anh không suy nghĩ nhiều mà đi theo cô.



Ngay lúc này anh thấy may mà anh đi theo cô, nếu không vừa rồi xe đâm vào cô thì anh sẽ dau dứt chết mất.



“ Không có gì.” Diêu Hữu Thiên vẫn luôn giữ thái độ xa cách với Chiến Li. Lý trí của cô vẫn luôn mách bảo cô phải giữ khoảng cách với Chiến Li.



Không muốn  dây dưa với Chiến Li, Diêu Hữu thiên quay người rời đi, nhưng Chiến Li kéo tay cô lại: “ Cô định đi đâu? Tôi đưa cô đi.”



“ Không cần.” Diêu Hữu Thiên định rút tay ra nhưng anh nắm rất chặt cô không tài nào gỡ ra được: “ Chiến Li, anh buông tôi ra.”



“ Để tôi đưa cô đi.” Chiến Li không chịu buông tay: “ Bộ dạng của cô lúc này tôi không yên tâm.”



“ Anh Chiến.” Giọng nói của Diêu Hữu Thiên rất lạnh lùng: “ Anh không thấy là hành động này của anh đi quá giới hạn rồi sao?”



Thái độ của cô, sắc mặt của cô, vô thức khiến Chiến Li cảm thấy đau lòng.



Người phụ nữ này ngay cả việc để anh đưa một chuyến cũng không chịu sao?



“ Không thấy vậy. Là một người đối tác của cô, tôi thấy tôi nên đảm bảo lợi ích của chính mình, vì vậy không thể để cô xảy ra chuyện gì.”



Diêu Hữu hít sâu: “ Anh Chiến, xin anh buông tay, chúng ta không thân đến mức đấy, mà tôi cũng sẽ không có chuyện gì hết.”



“ Vậy thì để tôi đưa cô đi.” Chiến Li kiên quyết không chịu buông tay: “ Cô yên tâm, tôi chỉ đưa cô về nhà mà thôi.”



Đưa cô về nhà? Anh cũng dám nói ra: “ Không cần đâu, tôi sợ chồng tôi hiểu lầm.”



Một câu đơn giản nhưng đủ khiến sắc mặt Chiến Li thay đổi.



Siết chặt tay cô, thái độ  buồn bã: “ Tôi biết cô đã có chồng, cô không cần nhắc lại sự thật ấy cho tôi nghe.”



Mà anh tự trách chính mình đã đến muộn vài năm. Vuột mất cơ hội gặp lại Diêu Hữu Thiên.



.…………………………………………