Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 168 : Anh là gì của tôi?

Ngày đăng: 16:46 27/05/20


Editor: Xám



Khoảng cách vô cùng căm giận chính là mình đã đến muộn vài năm. Lỡ mất lần gặp gỡ thứ hai với Diêu Hữu Thiên.



Năm đó khi rời đi, làm việc nghĩa không được chùn bược, cho rằng cuối cùng đời này mình có thể chờ được ở bên cạnh Diêu Hữu Thiên lần nữa.



Chỉ cần anh nỗ lực, chỉ cần anh đạt được địa vị có thể tương xứng với cô.



Nhưng dù thế nào cũng không ngờ, cái anh chờ được lại là cô gả cho người khác?



Nếu như lúc trước biết cô sẽ dễ dàng quên mất lời hứa của hai người như vậy, anh có thật sự tuân thủ lời hứa, chờ cô vài năm hay không?



Tâm trạng anh quay vòng, trong mắt hiện ra nỗi thống khổ rõ ràng, Diêu Hữu Thiên lại nhìn mà không thấy.



Đối với người không liên quan, không quan trọng, cô chưa bao giờ đặt ở trong lòng.



Nhất là đối với một người không tôn trọng người đàn ông của cô.



"Nếu như hiểu rồi thì mời anh buông tay."



Cô gái này, cố chấp đến mức khiến người ta tức giận. Chiến Li nên bỏ đi, nhưng lại không đành lòng.



"Tôi chỉ muốn tiễn cô."



"Không cần." Diêu Hữu Thiên từ chối: "Tự tôi biết ngồi xe, không cần anh tiễn."



"Để tôi tiễn cô." Chiến Li kiên trì: "Nếu cô không để tôi tiễn cô. Có tin tôi hôn cô ngay ở đây không?"



Anh nheo mắt lại, mang theo vài phần kiên quyết: "Cô biết đấy, tôi làm được."



Sắc mặt Diêu Hữu Thiên khẽ biến đổi, hận đến mức cắn răng: "Vô liêm sỉ."



"Vô liêm sỉ cũng là bị cô bức." Chiến Li túm lấy cánh tay cô tiện thể quay lại: "Đi thôi. Tôi tiễn cô."



Diêu Hữu Thiên hoàn toàn không muốn để anh tiễn, nhưng lại nghĩ đến cảnh tượng người này hôn mình lần trước.



Lần đó là ở cửa nhà, không có nhiều người thế này.



Đây chính là trên đường cái người đến người đi. Cô biết Chiến Li nhất định sẽ nói được làm được, mà cô tuyệt đối không muốn diễn truyền hình thực tế cùng anh ta.



Cực kỳ căm phẫn trừng mắt nhìn Chiến Li một cái, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.



Ngồi trên xe Chiến Li giống như giận dỗi, trên mặt Diêu Hữu Thiên đến một chút lòng biết ơn cũng không có.



Gương mặt lạnh lùng, giống như Chiến Li nợ tiền của cô vậy.



Chiến Li nhìn nửa bên mặt của Diêu Hữu Thiên, trong lòng một nửa chua xót, một nửa vui mừng.



Đổi lại trước kia, đâu cần anh dùng thủ đoạn thế này? Cô đã tự mình áp đến.



Điều vui mừng đương nhiên là anh lại có thể ở chung với cô thêm một chút. Cho dù chỉ là chút chuyện nhỏ như tiễn cô.
Chiến Li khẽ giật mình, giọng điệu của Diêu Hữu Thiên vô cùng xa cách, giống như hận không thể lập tức phủi sạch quan hệ với anh mới được.



Cô ấy không muốn gặp mình như vậy sao?



Lời cần nói đã nói xong, Diêu Hữu Thiên cũng không dây dưa với anh thêm nữa, đóng cửa xe rời đi.



Bóng lưng thanh lệ biến mất trong cánh cổng màu đỏ ở đầu ngõ.



Khoảng cách ngắn ngủi ngăn cách bọn họ mở rộng ra. Giữa bọn họ có bảy năm bỏ lỡ. Và cả quá khứ rốt cuộc bọn họ không thể quay trở về được nữa.



.......................................



Cố Thừa Diệu say rượu đã tỉnh. Khi tỉnh lại, đầu đau muốn nứt, cả người khó chịu, ngay cả mở mắt ra anh cũng cảm thấy rất khó chịu.



Nhắm mắt lại, anh có phần không tỉnh táo nổi, có khoảnh khắc không biết mình đang ở đâu. Giữa đau đớn là một khoảng không mịt mờ.



Nhìn trần nhà xa lạ trên đỉnh đầu, chống đầu ngồi dậy. Lúc này mới phát hiện mình vẫn ở căn phòng trên lầu của Play World. 



Xoa trán, anh ngồi dậy.



Khi nhìn thấy một bóng người khác ngồi ở trong phòng thì ngẩn ra một lát.



"Thừa Kỳ?"



Cố Thừa Kỳ trông Cố Thừa Diệu cả đêm. Ngày hôm qua anh quá bất thường. Khiến Cố Thừa Kỳ không có cách nào mà cứ để vậy rời đi.



"Đã xảy ra chuyện gì?" Cố Thừa Kỳ thấy anh đã tỉnh, đứng dậy bước đến trước giường: “Hôm qua anh dz[ien.dan//lequyd0n] ra sức ngăn cản, cũng không có cách khiến em uống ít đi một chút. Chuyện gì mà khiến em liều mạng như vậy?"



"..." Im lặng. Cố Thừa Diệu nói không ra lời.



Khuôn mặt ba mẹ, khuôn mặt Bạch Yên Nhiên không ngừng dao động trước mặt anh.



Anh lắc đầu, nói không nên lời.



Cho dù là thân như anh em, anh cũng không thể nói chuyện ba mẹ mình làm ra.



Nhưng làm thế nào sắc mặt xám như tro này cũng không che giấu được lo âu trong lòng anh.



"Cố Thừa Diệu?"



Mặc kệ Cố Thừa Kỳ hỏi gì, Cố Thừa Diệu đều ngồi đó giống như pho tượng, không nói, không mở miệng, cũng không có phản ứng.



Phản ứng của anh khiến khóe môi Cố Thừa Kỳ mím lại thành một đường thẳng, nghĩ đến hình ảnh Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên ở bên nhau vào buổi trưa hôm qua, thản nhiên mở miệng.



"Diêu Hữu Thiên gọi điện tìm em cả một buổi tối, sau đó anh nói với cô ấy em ở cùng với anh."



Giọng điệu hơi ngừng lại, anh bồi thêm một câi: "Hôm qua, cô ấy đã đợi em cả một buổi tối."



Diêu Hữu Thiên? Vào lúc nghe thấy cái tên này, cuối cùng hai mắt Cố Thừa Diệu đã có chút phản ứng.