Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 170 : Người trước của anh quay về, em có cần nhường chỗ hay không

Ngày đăng: 16:46 27/05/20


Editor: Xám



Bốn mắt nhìn nhau, hai bên đều nhìn cảm thấy cảm xúc của đối phương ở trong mắt đối phương.



Trong mắt Cố Thừa Diệu có vướng mắc, có phiền não. Trong mắt Diêu Hữu Thiên, cũng thế.



Anh muốn nói cho cô biết, chuyện đã xảy ra bên cạnh anh, nhưng những chuyện đó, anh lại không thể nói ra dù chỉ một từ.



Cho dù lúc anh tắm đã chuẩn bị tâm lý trăm ngàn lần, nhưng lúc này lại giống như bị chặn ngang ở họng, một chữ cũng khó nói.



Ba mẹ anh có thể giam cầm Bạch Yên Nhiên, có thể làm tổn thương cô, nhưng anh lại không thể nói ra. 



Anh không muốn để người khác biết, chuyện Cố Học Võ và Kiều Tâm Uyển đã làm.



Cho dù người đó, là Diêu Hữu Thiên. Anh không mở miệng được. 



Thật ra Diêu Hữu Thiên muốn nói, hôm nay cô đi dạo phố gặp được Bạch Yên Nhiên.



Hỏi Cố Thừa Diệu có biết người trước của anh đã về rồi không, nhưng lời đến bên môi, cô cũng không thể nói ra miệng.



Cô không biết nên hỏi thế nào.



Nhất thời nhìn nhau chẳng nói gì, bên trong hoàn toàn yên tĩnh.



"Em ——"



"Em ——"



Hai người đồng thời mở miệng, lại cùng nhau mỉm cười.



Nụ cười đó, chỉ ở trên mặt. Đáy mắt đều mang theo thấp thỏm, đều mang theo dò xét.



"Em nói trước đi."



"Anh nói trước đi."



Hai người lại cười, bầu không khí xấu hổ kia, tạm thời đã tiêu tan không còn vết tích.



Cố Thừa Diệu nhìn Diêu Hữu Thiên ngồi ở trên giường, cô hơi nghiêng mặt, vẻ mặt chăm chú nhìn anh chằm chằm.



Chỉ nhìn cô như thế, đã khiến tâm trạng anh bình tĩnh lại không ít. Trong lòng anh, đã có quyết định. Anh không muốn, cũng không thể ở bên cạnh Bạch Yên Nhiên nữa.




Nhưng ly hôn với Diêu Hữu Thiên. Anh tuyệt đối không muốn.



"Anh sẽ không ly hôn." Hai chữ này, mỗi một lần Diêu Hữu Thiên nói ra, anh đều cảm thấy tim của mình giống như bị nướng trên lửa. 



Anh không cách nào chấp nhận. Đưa tay ra, ôm Diêu Hữu Thiên thật chặt, giống như muốn ôm hi vọng cuối cùng của anh vậy.



"Thiên Thiên." Lần đầu tiên, anh gọi tên cô nghiêm túc như vậy, chăm chú như vậy. Hai chữ đơn giản, vang lên ở trong lòng cô, lồng ngực cô hơi rung động.



"Anh không muốn ly hôn. Em có nghe thấy không. Em đừng ly hôn với anh. Chúng ta, phải sống hết đời này. Anh đã nói với em rồi."



Gò má dán vào ngực anh, Diêu Hữu Thiên nghe được rõ ràng tiếng tim đập vững vàng của anh.



Cổ họng đắng chát, nghẹn ngào, cô đột nhiên có xúc động muốn khóc.



"Không ly hôn? Anh muốn thế nào? Vừa giữ tòa thành hôn nhân này với em, vừa chàng chàng thiếp thiếp với bạn gái trước của anh? Cố Thừa Diệu, em thật sự không biết anh có thể mặt dày hèn hạ đến mức khiến người ta ghê tởm như vậy."



Cô chưa bao giờ là một người nhu nhược. Muốn trổ tài miệng lưỡi, cô cũng biết. Nhưng mắng anh như thế, cô cũng không dễ chịu, thậm chí là khó chịu.



Cô tin lời anh nói. Anh nói không là không, nhưng người phụ nữ kia lại khiến cô khó chịu, vậy nên, cơn giận này đành phải xả lên người Cố Thừa Diệu.



"Thiên Thiên ——" Cố Thừa Diệu không thích nghe cô nói mình như vậy, không thích chút nào: "Anh không có, anh không hề chàng chàng thiếp thiếp với cô ấy, em tin anh, anh sẽ không làm chuyện có lỗi với em."



"Anh có thể cam đoan nhất thời, nhưng anh có thể cam đoan vĩnh viễn không? Diêu Hữu Thiên kéo tay anh ra, lùi về sau một bước, đối diện với khuôn mặt Cố Thừa Diệu: “Cho dù anh có thể bảm đảm, nhưng cô ta thì sao? Cô ta sẽ bỏ đi như vậy sao? Cô ta sẽ buông tay như vậy sao?"



Cô không biết là nguyên nhân gì, khiến cô gái nhu nhược từng gặp một lần kia lộ ra biểu cảm mạnh mẽ như hôm nay. 



Nhưng cô rất rõ, đáy mắt cô gái đó đều là vẻ không cam lòng với Cố Thừa Diệu. 



Cô ta sẽ không buông tay. Cô ta yêu Cố Thừa Diệu, cô ta sẽ nghĩ ra mọi cách khiến Cố Thừa Diệu quay lại bên cạnh cô ta.



Cô ta đến trước, mà cô lại là sau này.



Cô đã thua về thời gian. Cho nên cô không muốn ngay cả tôn nghiêm bản thân cũng thua mất.



Im lặng. Trong lòng Cố Thừa Diệu biết, thứ Bạch Yên Nhiên muốn là gì.



Nếu như trước ngày hôm qua, anh có thể xem nhẹ, nhưng sau ngày hôm qua, anh lại không thể.



Bên trong hoàn toàn yên tĩnh. Một lần nữa, hai người lại nhìn nhau chẳng nói gì.