Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 188 : Tuyệt đối không tha thứ

Ngày đăng: 08:41 18/07/20


Editor: Xám



Diêu Hữu Thiên làm động tác này, hoàn toàn dựa theo bản năng dưỡng thành từ nửa năm nay.



Từ sau khi bọn họ chính thức ở bên nhau, ngày ngày bọn họ đều ôm nhau nằm ngủ.



Cơ thể của cô, trung thực với lồng ngực của Cố Thừa Diệu hơn ý chí của cô.



Cố Thừa Diệu nhờ bóng đêm bên ngoài cửa sổ, nhìn khuôn mặt say ngủ không hề phòng bị của Diêu Hữu Thiên.



Khóe môi hơi cong. Tâm trạng vốn dĩ còn có chút tức giận, lúc này đã tiêu tan mất tích.



Tính toán một chút. Nam tử hán đại trượng phu, co được dãn được.



Cãi nhau nhỏ nhặt như thế, coi như chuyện thú vị của hôn nhân. Cũng không muốn tiếp tục giận dỗi Diêu Hữu Thiên nữa.



Nhắm mắt lại, cẩn thận kéo sát người trong lòng vào lòng, hít một hơi thật sâu.



Hương thơm quen thuộc, cơ thể mềm mại mà hoàn toàn phù hợp với anh này.



Hoàn mỹ khảm vào lòng anh. Người phụ nữ này, giống như được tạo ra vừa in với người mình.



Anh nhớ tới mình qua ngủ một mình trong căn phòng ở Bắc Đô. Rõ ràng là nơi mình đã quen ngủ từ nhỏ tới lớn, như dù thế nào cũng không quen.



Hình ảnh Diêu Hữu Thiên đầy ắp trong đầu.



Nghĩ đến bờ môi sưng đỏ của cô, dấu vết bị Chiến Li để lại.



Trong lòng nghĩ thế nào thì khó chịu thế ấy. Có chút oán trách Diêu Hữu Thiên, chạy nhanh như thế.



Đến nói cũng không cho anh cơ hội nói rõ ràng, đây được xem là có ý gì?



Lại nghĩ đến việc Diêu Hữu Thiên chạy đến nhà Triệu Bách Xuyên, thời gian ở đó lâu như vậy. Dấu hôn đó sẽ không phải do Triệu Bách Xuyên lưu lại chứ?



Bởi vì Diêu Hữu Thiên muốn giải vây cho anh ta, nên đã cố ý nói là Chiến Li theo dõi cô?



Có thể có khả năng Chiến Li cố ý lưu lại, chính là để thị uy với anh không?



Cho dù là loại nào, ý nghĩ nào, ngổn ngang trào dâng trong đầu, đều đủ sức khiến anh phát điên.



Lại giận Diêu Hữu Thiên, vì sao không nhận điện thoại của anh, thậm chí tắt thẳng điện thoại.



Người phụ nữ thất thường như vậy, quả thực là vừa đáng giận lại vừa đáng hận.



"Thật sao?"



"Thật."



"..." Cố Thừa Diệu đưa tay, bắt đầu gãi ngứa Diêu Hữu Thiên.



Diêu Hữu Thiên đâu đề phòng được chiêu này của anh, cơ thể bắt đầu vặn vẹo liên tục, muốn tránh nhưng không tránh được.



Cười đến mức run hết cả người.



Cô gần như sắp không thở nổi, không có cách nào, đành phải cầu xin: "Cố Thừa Diệu, anh dừng tay, anh dừng tay cho em."



"Có tha thứ cho anh không?"



"Không."



"Không thì cứ tiếp tục." Tay giơ lên, lại đặt lên eo Diêu Hữu Thiên.



Chỗ này là nơi cực kỳ mẫn cảm của cô. Lần này Diêu Hữu Thiên đã cười đến mức sắp ngạt thở: "Dừng tay, dừng tay."



Cố Thừa Diệu dừng động tác lại, hai tay chống ở hai bên người Diêu Hữu Thiên. Trong mắt hàm chứa ý cười: "Tha thứ cho anh rồi à?"



Diêu Hữu Thiên điều hòa hơi thở hồi lâu, mới bình ổn lại.



Tức giận lườm Cố Thừa Diệu một cái, oán hận giơ tay định đẩy anh ra.



Cố Thừa Diệu lại cúi đầu, hôn lên môi cô.



"..." Tất cả âm thanh, đã biến mất giữa môi hai người.



Đây là một nụ hôn cực kỳ dịu dàng. Anh cẩn thận hôn cánh môi cô, từng chút để môi cô tiếp nhận môi mình.



Diêu Hữu Thiên không trốn được, lúc này cô đã bị anh đè ở dưới thân.



Nhịp tim gần như đã ngừng lại. Chỉ có thể bị động tiếp nhận những thứ anh cho.



Có ý muốn đẩy anh ra, nhưng khi nghĩ đến chuyện gì đó, đưa hai tay ra, vòng lên cổ anh, khiến anh càng hôn càng sâu.



Trong lòng Cố Thừa Diệu mừng thầm, cho rằng Diêu Hữu Thiên đã tha thứ cho mình.



Bàn tay không nhịn được đã thăm dò vào áo ngủ của cô.



Từ trên xuống dưới, từng chút từng chút ――



Nhưng chạm phải một vật giống như bông vải ở nơi nào đó thì thu tay lại, sau đó mở to mắt.



"Em ―― "



Lúc này Diêu Hữu Thiên cười hết sức đắc ý. Đuôi lông mày nhướn cao, khóe mắt cong cong: "Thật xin lỗi. Người bà con nào đó vừa mới tới."