Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 189 : Em cố ý
Ngày đăng: 08:41 18/07/20
Editor: Xám
"Thật xin lỗi. Người bà con nào đó vừa mới tới chơi."
Nụ cười hài hước trên mặt cô tạo thành tương phản cực lớn với sự quyến rũ vừa rồi trong phòng.
Nghĩ đến vừa rồi cô cố ý quyến rũ. Cố ý khiến cho nhiệt tình của anh bộc phát. Có lẽ là biết rõ, nhưng lại làm hành động như vậy.
Cô gái đáng ghét này, không chỉ là một ma nữ, đúng hơn là một yêu nữ.
Nhìn dáng vẻ hiện giờ của cô, cổ áo mở một nửa, đôi môi sưng đỏ, mắt quyến rũ như tơ.
Tại xương quai xanh gợi cảm kia còn lưu lại dấu vết do anh làm.
Cô dùng một tay nhẹ nhàng vuốt ve, tay còn lại lại chống lên lồng ngực anh.
Cố Thừa Diệu nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy bụng dưới rất căng chặt: "Em, em cố ý?"
"Ừm hừm." Diêu Hữu Thiên dùng tay còn lại chào hỏi "cậu em" của Cố Thừa Diệu.
Không phải là đụng chạm hoàn toàn rõ ràng nhưng lại khiến phản ứng của anh càng thêm rõ rệt.
Cô cười nhẹ, trong ánh mắt kia, tràn ngập vẻ đùa dai.
"Em đang cố ý đấy, anh muốn thế nào?"
Cô đã chắc chắn anh không dám làm gì mình, cho nên mới trêu chọc anh không chút kiêng kị như vậy.
Nếu không, bây giờ bọn họ đâu còn chiến tranh lạnh nữa.
Đứng dậy, nửa bên mặt của cô cười đến mức phong tình vạn chủng.
Nhẹ nhàng đẩy một cái, đẩy Cố Thừa Diệu ra: "Thật xin lỗi. Nếu thật sự muốn như vậy, cứ dùng cô gái năm ngón tay của anh để giải quyết đi."
Cũng không để ý đến Cố Thừa Diệu, đã đi thẳng vào phòng tắm vệ sin cá nhân.
Cố Thừa Diệu liên tục hít thở sâu, mới đè nén được cơn lửa nóng kia xuống.
Nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, trong lòng thầm hận. Cô gái đáng ghét.
Anh than ôi một tiếng, cuộn người lại.
Diêu Hữu Thiên hoàn toàn không muốn để ý đến anh, anh lại vịn tay lên eo: "Em thật là độc ác mà. Hôm qua lúc anh trèo tường không cẩn thận bị ngã, em lại còn đẩy anh."
Dáng vẻ đau đớn của anh khiến Diêu Hữu Thiên đứng dậy, nhanh chóng đi tới: "Thật sao? Anh bị thương ở chỗ nào?"
"Eo." Tay Cố Thừa Diệu chưa từng rời khỏi eo, mặt cũng có chút nhăn nhó. Nhìn ra được bây giờ anh thật sự rất đau.
"..." Diêu Hữu Thiên mím chặt môi, cuối cùng vẫn là đưa tay ra, muốn đỡ anh dậy.
Nhưng Cố Thừa Diệu rất nặng, cô đỡ không nổi.
Cố Thừa Diệu lại không muốn mình dậy, bên eo đột nhiên mềm nhũn, lại ngã xuống.
"Cố Thừa Diệu, anh không sao chứ?"
"Có sao." Cố Thừa Diệu gật gật đầu: "Anh khó chịu. Nơi này, và cả nơi này đều rất đau."
Chỗ anh ngã là ở eo, nhưng lại đặt tay ở ngực. Vẻ mặt Diêu Hữu Thiên nghi ngờ: "Sao chỗ này của anh lại đâu?"
"Tại sao lại không đau chứ?" Cố Thừa Diệu vươn tay, dùng sức kéo cô vào trong lòng mình: "Có điều nếu như em giúp anh xoa một chút, đoán chừng sẽ không đau nữa."
Người này, lại giả vờ đau?
Diêu Hữu Thiên oán hận dùng sức đẩy: "Đi chết đi, miệng lưỡi trơn tru. Em không nên tin anh."
Nghĩ cũng đúng, nếu như eo anh thật sự bị thương, sao sáng sớm hôm nay còn cương được?
"Đừng đẩy, đừng đẩy." Cố Thừa Diệu thật sự sợ cô muốn chết, anh thật sự không biết bên trong cô còn có chút bạo lực như vậy: "Em xem, vốn dĩ hôm qua anh đã bị thương rồi. Em lại không để ý đến anh, thấy người trong nhà em lôi anh ra làm trò cười em cũng không giúp anh. Anh đau lòng đến mức sắp chết rồi."
Thấy cô vẫn im lặng, anh thuận thế ngồi dậy, nhưng không buông tay Diêu Hữu Thiên.
"Được rồi, vợ à. Em giận thì cũng giận rồi, mắng thì cũng mắng rồi, người nhà em cũng đã giáo huấn anh rồi. Bây giờ có phải nên theo anh về nhà không?"
"Nơi này chính là nhà của em." Diêu Hữu Thiên rất cứng rắn: "Không phải em đang ở nhà sao?"
"Được rồi vợ à, đừng giận anh nữa. Đi thôi." Đại trượng phu co được dãn được. Nhưng có một số chuyện thật sự không thể nhẫn nhịn.
Ở nhà họ Diêu thêm mấy ngày, ánh mắt khinh thường của mấy người Diêu Đại Phát đã khiến anh chịu đựng đủ rồi.
Diêu Hữu Thiên sầm mặt không nói gì, Cố Thừa Diệu cũng không để ý, nửa lôi nửa kéo đưa cô xuống lầu, cứ đi như vậy.
Tuyên Tĩnh Ngôn trông ở phòng khách nhìn thấy con gái bị con rể đưa đi, trong mắt hiện lên vẻ sáng tỏ.
Khóe môi nhếch lên, trẻ tuổi đúng là tốt.