Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 192 : Xé rách mặt nạ ngụy trang
Ngày đăng: 08:42 18/07/20
Editor: Xám
Về đến nhà, vẫn chưa tối.
Diêu Hữu Thiên vào cửa, cởi áo khoác xuống, liếc Cố Thừa Diệu một cái kèm với chút trách móc: "Anh làm vậy không tốt lắm đâu? Đều là bạn bè cả, chúng ta đi trước, bỏ bọn họ ở đó?"
"Không có gì là không tốt." Cả một đám người, đã đủ chơi rồi, thiếu đi một mình anh cũng chẳng sao.
Kéo tay Diêu Hữu Thiên cùng cô ngồi xuống ghế sofa.
Biểu hiện khác thường của anh khiến Diêu Hữu Thiên có chút kinh ngạc.
Trên đường về nhà, hình như anh đều không nói gì.
"Anh làm sao vậy?"
Cố Thừa Diệu im lặng, chỉ nhìn khuôn mặt Diêu Hữu Thiên.
Thật lâu, thật lâu sau. Anh đột nhiên vươn tay ra ôm Diêu Hữu Thiên vào lòng mình, cằm cọ lên đỉnh đầu cô, cũng không làm gì khác, chỉ ôm cô không chịu buông.
Diêu Hữu Thiên bị anh ôm rất chặt, trong lòng tràn đầy khó hiểu. Không biết Cố Thừa Diệu làm sao.
"Sao thế?"
"Không có gì." Cố Thừa Diệu lắc đầu, từ từ buông tay.
Suy nghĩ một chút: "Mạc Tuyết Linh đó là chị họ của em? Tại sao không thấy em thường xuyên chơi với cô ta?"
Mấy người bạn thân của cô đều đang ở Bắc Đô. Mạc Tuyết Linh là chị họ của cô, cùng ở thành phố Y, nhưng lại ít qua lại.
Diêu Hữu Thiên không biết đang yên đang lành Cố Thừa Diệu nhắc đến Mạc Tuyết Linh làm gì: "Chơi không hợp lắm."
Thân thích cực phẩm, nhà nào cũng có.
Cố Thừa Diệu dường như cảm nhận được, không lên tiếng nữa. Đan mười ngón tay với cô.
Nghĩ đến cảnh tượng gặp Diêu Hữu Thiên những ngày đầu. Diêu Hữu Thiên rất yêu bạn trai cũ của cô?
Đùa cái gì thế?
Loại đàn ông ngoại tình đó. Với tính cách của Diêu Hữu Thiên, cho dù trước đó tình cảm có tốt hơn, chỉ cần anh ta đã ngoại tình, Diêu Hữu Thiên nhất định không thể tha thứ.
Càng không nói đến tình cảm có sâu đậm đến mức nào.
Điểm này, anh vẫn rất chắc chắn.
Ảnh chụp của cô ta và Cố Thừa Diệu?
Hay là cái gì?
Cô gái này sẽ không muốn đưa mình xem ảnh chụp chứ?
Nếu đúng, vậy thì cô thật sự muốn sốt ruột thay cho chỉ số thông minh của cô ta. Dù sao trước đây bọn họ đã ở cùng nhau lâu như vậy.
Có ảnh chụp, rất bình thường.
Cô nên cúp điện thoại, có điều lại lần lữa không thực hiện. Vào giây phút cuối cùng, cô nhẹ giọng mở miệng: "Gặp mặt ở đâu?"
"Tôi đang ở trong quán cà phê đối diện tập đoàn Chính Phát của các người." Bạch Yên Nhiên nghe thấy câu trả lời khiến mình hài lòng, trên khuôn mặt mềm yếu ở bên kia điện thoại thoáng hiện chút ý cười: "Vậy tôi sẽ ở đây cung kính chờ đợi cô Diêu ghé thăm."
Diêu Hữu Thiên cúp điện thoại, Lý Khả Nghi đã mặc xong trang phục rồi đi ra.
"Thiên Thiên. Bộ này thế nào?"
"Đẹp lắm." Diêu Hữu Thiên cầm túi xách của mình lên, vỗ vỗ vai Lý Khả Nghi: "Khả Nghi, các cậu cứ thử trước đi, mình có chút chuyện phải về công ty một lát, mình sẽ quay lại ngay."
Nơi này chỉ cách tập đoàn Chính Phát mười phút đi xe.
"A?" Lý Khả Nghi còn chưa phản ứng kịp, Diêu Hữu Thiên đã rời đi.
Mười phút sau, Diêu Hữu Thiên đã xuất hiện ở quán cà phê.
Vừa vào cửa, đã nhìn thấy bóng dáng của người ngồi bên tủ kính.
Áo khoác nỉ màu trắng, mái tóc dài buông xõa ở phía sau đầu, ngồi ở đó uống cà phê, chỉ là khí chất yểu điệu đó, nhìn thế nào cũng mang theo một chút hương vị khiến người ta thương tiếc.
Diêu Hữu Thiên hít sâu một hơi, ổn định lại hô hấp của bản thân.
Đứng lại phía đối diện Bạch Yên Nhiên, trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Diêu Hữu Thiên rất bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra được suy nghĩ của cô lúc này.
"Sớm hơn dự tính của tôi." Bạch Yên Nhiên mỉm cười, cũng không đứng lên, mà chỉ tay sang đối diện: "Ngồi đi."
Ánh mắt Diêu Hữu Thiên không hề rời khỏi người cô ta, cực kỳ thong thả ngồi xuống đối diện cô ta.
"Cô Bạch, tôi thật sự không rõ, cô có chuyện gì mà nhất định phải tìm tôi. Tôi nghĩ, cô đi tìm Thừa Diệu, không phải là thích hợp hơn sao?"
Bạch Yên Nhiên nhíu mày, không hề mở lời, mà bưng cà phê trước mặt mình lên uống một ngụm, ánh mắt đảo qua Diêu Hữu Thiên trước mặt mà không để lại dấu vết.
Mái tóc dài búi lại sau ót, áo khoác màu lam phối với áo màu trắng ở bên trong.
Màu sắc rất thanh nhã, khiến nhìn cô rất giống một đóa sen màu lam.
Điều đó không quan trọng, quan trọng là ánh mắt của cô.
Kiên định, tự tin, không có chút ý định lùi bước nào. Không hề lảng tránh ánh mắt của cô ta, giống như cho dù cô ta có lấy thứ gì ra, đều không thể khiến cô hoảng hốt.
Cô càng như thế. Bạch Yên Nhiên lại càng muốn xé rách mặt nạ ngụy trang của cô.