Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 191 : Người phụ nữ đó là cô
Ngày đăng: 08:41 18/07/20
Editor: Xám
Diêu Hữu Thiên, cô ấy uống thuốc tránh thai khẩn cấp?
Cho dù anh thiếu kiến thức thông thường hơn nữa, cũng biết thứ này không tốt cho sức khỏe.
Cô không muốn sinh con cho mình đến vậy sao?
Kèm theo ý nghĩ này, là trách móc của Mạc Tuyết Linh: "Nếu như em không muốn em ấy uống thuốc ấy, em hãy làm biện pháp đi. Phải biết rằng uống thứ này thật sự không tốt cho sức khỏe. Hơn nữa ―― "
Giọng ngập của Mạc Tuyết Linh tràn ngập chỉ trích, hoàn toàn giống như lo lắng cho Thiên Thiên.
Cố Thừa Diệu không đáp lời. Sầm cả mặt, không nhìn ra được bây giờ anh đang nghĩ gì.
Ánh đèn u ám trong hành lang chiếu lên mặt anh, thoạt nhìn có chút cảm giác kỳ dị.
Mạc Tuyết Linh nuốt nước bọt, khi trong lòng nghĩ chiêu này của mình có phải có hơi thiếu hiệu quả không.
Cố Thừa Diệu vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng.
"Chị nói, thuốc này là của Thiên Thiên?"
"Đúng, đúng vậy." Mạc Tuyết Linh không nói dối, lọ thuốc tránh thai đó, thật sự do Diêu Hữu Thiên làm rơi.
Lúc cô ta khẳng định, dáng vẻ cực kỳ chắc chắn.
Cố Thừa Diệu híp mắt lại, ánh mắt giống như chim ưng đảo qua người của Mạc Tuyết Linh.
"Vậy, chị nhặt được lúc nào?"
Nếu như anh không nhớ lầm, mấy ngày nay Diêu Hữu Thiên quay về thành phố Y, đều ở cùng anh.
Thỉnh thoảng tách ra, cũng đều là đến công ty, nếu không thì là đến nhà họ Diêu, thì sao có thể gặp riêng Mạc Tuyết Linh?
"A." Mạc Tuyết Linh mím chặt môi, đột nhiên có chút nói không nên lời: "Cái đó, chị ―― "
"Lúc nào?" Cố Thừa Diệu bước lên trước nửa bước, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng sắc bén, khiến Mạc Tuyết Linh căng thẳng một cách khó hiểu.
"Chính là, chính là ――" Cổ tay Diêu Hữu Thiên bị nắm có chút hơi đau, Mạc Tuyết Linh quyết định nói thật: "Chính là lần trước ―― "
"Người đó. Là chị?" Cố Thừa Diệu ngắt lời cô ta, lạnh lẽo trong mắt giống như lưỡi dao.
Anh nhớ, Diêu Hữu Thiên nói cô bị Chiến Li theo dõi. Bị Chiến Li theo dõi, thì sao có thể chụp được những tấm ảnh kia cố tình gửi cho mình?
Chiến Li không thể, Triệu Bách Xuyên cũng không thể.
"Vừa rồi anh gặp cô ta ở cửa, cô ta nói cơ thể không khỏe, đã về trước rồi."
"A?" Mạc Dư Tiệp vô cùng kinh ngạc. Không phải chứ? Hôm nay Mạc Tuyết Linh đến để câu được đàn ông có tiền. Làm sao có thể dễ dàng trở về như vậy?
"Để em gọi điện thoại cho chị ấy." Khổng tước lại không xòe đuôi*, điều này không khoa học.
*Khổng tước xòe đuôi là muốn tìm bạn tình. Câu này chỉ việc Mạc Tuyết Linh bỏ về tay không khi chưa kiếm được đàn ông.
Mạc Dư Tiệp cầm điện thoại định gọi điện thoại, Lý Khả Nghi lại kéo tay cô: "Một người lớn như thế, còn có thể lạc mất sao? Đến đây đến đây đến đây. Mình không tin, mình không thắng được Thiên Thiên không thắng được Diễm Kiều, ngay cả cậu cũng không thắng được."
Động tác gọi điện thoại của Mạc Dư Tiệp dừng lại, bắt đầu chơi tiếp với Lý Khả Nghi.
Diêu Hữu Thiên cười nói: "Khả Nghi, cậu cam chịu số phận đi, mình cảm thấy hôm nay cậu chơi với ai cũng sẽ phải cười chịu thua thôi."
"Ai nói? Hừ. Mình nhất định sẽ thắng một lần."
Mạc Dư Tiệp và Lý Khả Nghi cùng chơi đoán số, ai ngờ Lý Khả Nghi lại thua rồi.
"A a a, điều này không khoa học. Quá kỳ quái, mình kháng nghị ―― "
"Điều này rất khoa học." Diêu Hữu Thiên cười không ngừng được, khuôn mặt tràn đầy vẻ trêu tức: "Khả Nghi, cậu chấp nhận số phận đi."
"Mình không chịu. Tư Nhiễm, cậu qua đây, còn cậu nữa."
"Tư Nhiễm là người thành thật, cậu đừng ức hiếp người ta." Bình thường Từ Tư Nhiễm rất ít chơi những trò này: "Mình chơi với cậu."
"Mình không muốn chơi với cậu." Hôm nay Lý Khả Nghi đã thua năm ván rồi. Chỉ ngón tay vào Cố Thừa Diệu: "Mình muốn chơi với anh ta."
Cố Thừa Diệu không ngờ lửa chiến lại cháy đến người mình: "Thôi không cần đâu? Mọi người cứ chơi đi."
"Mặc kệ anh." Lý Khả Nghi không chịu: "Phải chơi, nếu như anh thua, buổi tối hôm nay Thiên Thiên sẽ ngủ với chúng tôi."
Lúc nói, không quên kéo Diêu Hữu Thiên về phía mình: "Chúng tôi đã rất lâu không gặp Thiên Thiên rồi."
Diêu Hữu Thiên trợn tròn mắt nhìn Lý Khả Nghi bịa đặt. Rõ ràng trước đó vừa mới gặp ở Bắc Đô.
"..."
Vụ cá cược này Cố Thừa Diệu không thể không cược với Lý Khả Nghi, sau đó không có ngoại lệ, Cố Thừa Diệu thắng rồi.
Mỉm cười kéo Diêu Hữu Thiên vào lòng mình, nụ cười trên mặt Cố Thừa Diệu rất thản nhiên: "Được rồi. Tôi thắng rồi. Bây giờ tôi phải đưa vợ tôi đi."
Đám Cố Thừa Kỳ bên kia không chịu.
Cố Thừa Diệu mặc kệ: "Dù sao cũng không phải lần đầu các cậu tới đây. Mọi người tự tìm thú vui là được."
Nói xong, rất không có nghĩa khí kéo Diêu Hữu Thiên đi.
Để lại người trong phòng bao giương mắt nhìn, trong lòng thầm mắng.
Có vợ thì biến thành không có nhân tính mà.