Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 239 :
Ngày đăng: 23:26 07/03/21
Editor: Xám
Khi hai anh em Diêu Hữu Quốc về đến nhà nhà, đã rất muộn rồi.
Tuyên Tĩnh Ngôn đã ngủ, trong phòng khách, Diêu Đại Phát ngồi ở đó đó, đầu tóc rối bời, vẻ mặt vẫn rối rắm như cũ.
Một ngày chưa tìm ra chân tướng, thì một ngày Tuyên Tĩnh Ngôn sẽ không tha thứ cho ông. Ông cũng phải khổ sở thêm một ngày.
Những vướng mắc kia khiến ban đêm ông không ngủ nổi, đành phải ra phòng khách ngồi đến ngây người.
Thời gian mới vài ngày, tóc mai của ông cũng có thêm rất nhiều tóc bạc.
,
Thấy Diêu Đại Phát như vậy, Diêu Hữu Thiên rất đau lòng: “Ba, muộn thế này rồi, sao ba còn chưa đi ngủ?”
Chương cũ
Tại sao, anh không chịu tin tưởng mình?
,
Cơ thể trở nên mềm nhũn, mệt mỏi nằm trên giường. Cả người Diêu Hữu Thiên đều mờ mịt.
Không có lý trí, suy nghĩ rối loạn.
Cô không biết phải suy xét thế nào, đối diện với tất cả những chuyện trước mắt thế nào.
Đầu óc hoàn toàn hỗn loạn, cô nỗ lực muốn bắt mình tỉnh táo lại, nhưng làm thế nào cũng không có cách.
Nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện rất nhiều đoạn ngắn.
,
“A Li, cô đều gọi tên người cưỡng hiếp cô như vậy sao?”
Câu đó của Cố Thừa Diệu, đột nhiên lóe lên trong đầu cô.
Có cách xưng hô này trước đó, anh hiểu lầm cũng là chuyện rất bình thường phải không?
Nhưng tại sao vào lúc đó, cô lại gọi A Li?
Làm sao cô có thể gọi tên Chiến Li?
Diêu Hữu Thiên không ngừng suy nghĩ, liều mạng suy nghĩ, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra.
,
Trong đầu mơ hồ có rất nhiều cảnh ngắn hiện lên.
Người trong đó là cô, lại hình như không phải cô.
“A ——” Diêu Hữu Thiên đột nhiên hét lên một tiếng, đau đầu kịch liệt khiến cô hoàn toàn không chống đỡ được bản thân nữa;
Cơ thể cuộn tròn lại, hai tay ôm thật chặt lấy đầu mình.
,
“Tôi nói, các anh được tính là thứ gì.” Không phải trong lòng Diêu Hữu Thiên không sợ, nhưng cô bắt mình không được sợ: “Đánh con gái, thì càng chẳng ra gì.”
“Lão đại ——” Sơ mi hoa bước lên trước một bước, muốn cho Diêu Hữu Thiên chút giáo huấn.
“Đợi đã.” Lạc Li giơ tay, ngăn cản hành động của sơ mi hoa.
Diêu Hữu Thiên không rõ vì sao anh lại ngăn cản, nhưng sẽ không bỏ qua cơ hội này. Nhanh chóng lách qua khe hở bên cạnh Lạc Li, đi về phía nhà mình mà không hề ngoảnh lại.
,
“Lão đại?” Mấy tên côn đồ thấy Diêu Hữu Thiên tăng nhanh bước chân, sắc mặt đều không tốt lắm: “Con bé kia quá kiêu ngạo rồi. Chúng ta phải dạy dỗ nó.”
Môi mỏng của Lạc Li mím rất chặt, phất tay: “Bọn mày về trước đi.”
“Lão đại?” A Quang có chút lo lắng nhìn Lạc Li: “Anh sẽ không bỏ qua cho con bé đó như vậy chứ?”
“Bỏ qua? Sao có thể?” Lạc Li cười cực kỳ tà ác: “Lão đại tao sẽ tự mình ra tay, dạy dỗ con ranh kia một trận.”
“Lão đại thật oai phong.” Đám A Quang nịnh nọt Lạc Li: “Vậy bọn em rút lui trước. Ngày mai bọn em chờ tin tức tốt của lão đại anh.”
,
“Cút hết cho tao đi.” Lúc Lạc Li nói, đã đuổi theo hướng của Diêu Hữu Thiên.
Vừa rồi mặc dù Diêu Hữu Thiên đã đi, nhưng bước chân lại càng lúc càng nhanh, chờ đến khi đi được một đoạn, cô gần như đã chạy.
Tim đập rất mạnh, hi vọng mấy tên côn đồ kia đừng đuổi theo.
Mắt thấy lối ra của con hẻm chỉ còn lại khoảng cách chưa đến mười thước, bước chân của Diêu Hữu Thiên càng nhanh, hận không thể lập tức về nhà.
Sau lưng lại truyền đến một tràng tiếng bước chân vội vàng, giây tiếp theo, cổ tay của cô đã bị người ta kéo lại.
,
“Buông tôi ra. Buông tôi ra.” Diêu Hữu Thiên gần như đã lập tức hét lên.
Không ngừng đập vào tay đối phương, muốn làm đối phương buông mình ra.
Cơ thể bị đèn lên bức tường mọc đầy rêu xanh trong con hẻm. Ngẩng đầu, tên côn đồ cầm đầu vừa rồi đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt không hề rời đi.
“Ranh con, bây giờ biết sợ rồi à?” Lạc Li cực kỳ nhẹ nhàng xoa tay lên khuôn mặt nhỏ của cô: “Đáng tiếc, muộn rồi.”
“Khốn kiếp.” Diêu Hữu Thiên thật sự đã bị dọa sợ, cô trừng mắt nhìn chàng trai trước mặt, lồng ngực phập phồng dữ dội: “Tên khốn kiếp này, anh buông tôi ra.”
“Buông em?” Lạc Li gật đầu: “Được. Muốn anh thả em ra cũng được. Em đồng ý làm bạn gái anh, anh sẽ buông em ra.”
,
“Tôi nhổ vào.” Mặt Diêu Hữu Thiên đỏ rần. Vừa giận vừa thẹn: “Anh…tên khốn kiếp này, anh buông tôi ra.”
Từ nhỏ đến lớn cô đều là một đứa trẻ ngoan ngoãn. Yêu sớm gì đó, tuyệt đối không thuộc phạm vi tưởng tượng hiện giờ của cô.
Lạc Li cười, tròng mắt hẹp dài hơi híp lại, trên mặt không nhìn thấy chút tức giận vì bị mắng nào: “Em nói đúng rồi, anh chính là một tên khốn kiếp. Em không chịu đáp ứng điều kiện của anh, chi bằng nghĩ thử xem, tên khốn kiếp như anh sẽ đối phó với em như thế nào?”
Lạc Li năm nay chưa đến hai mươi tuổi, mái tóc hơi dài, rủ xuống phủ kín trán.
Trên khuôn mặt được xem là trắng trẻo có một đôi mắt hẹp dài, lúc anh cười như không cười như vậy, có một cảm giác xấu xa.
Gọi bồi bàn tới đưa một đống rượu đến. Anh bắt đầu uống rượu không ngừng.
Hết ly này đến ly khác, rượu càng uống càng nhiều, người lại càng lúc càng tỉnh.
Đầy ắp trong đầu đều là Diêu Hữu Thiên ——
(Hết chương 239).