Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 71 : Xin em hãy lấy anh (2)

Ngày đăng: 16:45 27/05/20


Editor: Xám



Diêu Hữu Thiên đã tính toán hết, cho dù tòa án xử thế nào. Danh tiếng của Cố Thừa Diệu xem như đã bị hủy.



Cô cũng không phải không để ý tới danh tiếng của mình. Mà là cảm thấy Cố Thừa Diệu khinh người quá đáng, trong lòng rất muốn cho Cố Thừa Diệu một bài học.



Trên thực tế, chuyện lần đó, chỉ cần anh đứng nói lời xin lỗi, vậy thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.



,



Nhưng Cố Thừa Diệu chẳng những không xin lỗi. Còn chỉ toàn bộ chứng cứ về phía mình.



Quyến rũ cái gì? Vu hãm cái gì?



Nếu như anh ta không đi vào nhầm phòng, sao mình có thể bị anh ta có được?



Mặc dù cũng trách chính mình, nếu như không phải cô quá sơ ý, uống say mất. Sao có thể cho Cố Thừa Diệu cơ hội?



,



Trên thực tế, quả thật chuyện này chỉ là một sự hiểu lầm, nếu như Cố Thừa Diệu chịu thẳng thắn thừa nhận lỗi lầm của mình, vậy cô nhất định sẽ bỏ qua.



Dẫu sao cho dù thế nào, nhà họ Diêu và nhà họ Cố còn có dự án hợp tác sắp tiến hành.



Nhưng làm sao cô cũng không ngờ được, chỉ qua thời gian tạm nghỉ chưa đến nửa giờ đồng hồ, sự việc lại đảo ngược thành thế này.



Lúc Cố Thừa Diệu với khuôn mặt u ám xông tới trước mặt cô, lạnh lùng mở miệng, cô hoàn toàn không nghĩ ra được anh đang tính toán những gì.



"Người phụ nữ này, cô, đi theo tôi." Giọng nói đè nén, mang theo sự tức giận không thể kiềm chế.



Cố Thừa Diệu chưa bao giờ tức giận như ngày hôm nay, mà còn đầy bất đắc dĩ.



,



Người anh yêu và muốn kết hôn là một cô gái khác. Nhưng hiện giờ lại vì sự xuất hiện của người phụ nữ trước mặt mà anh không thể không thay đổi chủ ý của mình, cưới người phụ nữ này.



Anh ghét cảm giác thất bại không thể nắm được cuộc đời của mình trong tay.



Anh càng ghét toàn bộ những thay đổi vượt ra khỏi dự tính của anh hơn.



,



Vốn dĩ anh đã nghĩ rất tốt đẹp, lấy Bạch Yên Nhiên, DiễnĐàn&LêQuýĐônn cùng cô sống một cuộc đời hạnh phúc. Có thể Bạch Yên Nhiên không có gia cảnh tốt, không thể giúp đỡ anh về sự nghiệp.



Nhưng anh là một người đàn ông, muốn gây dựng sự nghiệp, muốn dốc sức làm việc, thì chính anh sẽ làm.



Hoàn toàn không cần vận dụng bất cứ mối quan hệ nào.
Bởi vì dính líu đến Cố Thừa Diệu, mấy ngày nay cô ra ngoài đều cố gắng giấu mình hết mức. Chứ đừng nói đến mấy lần báo đưa tin tức, cũng chỉ có một cái bóng lưng của cô.



Để những phóng viên kia chụp vẻ ngoài của mình giống như bây giờ vẫn là lần đầu tiên.



Trong lòng hơi tức giận sự thô lỗ của Cố Thừa Diệu, nhưng phía trước là vô số phóng viên, phía sau còn có hai anh em nhà họ Diêu.



Hơn nữa có cả mấy người nhà họ Cố khác cùng theo ra ngoài.



,



Cô không vùng ra được, chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Họ Cố. Anh buông tôi ra."



Cổ tay bị thít chặt sinh đau, cô hơi đau, đương nhiên sắc mặt sẽ không tốt lắm.



Cố Thừa Diệu vẫn luôn chờ những phóng viên kia hỏi xong lần lượt từng vấn đề một, lúc này mới kéo Diêu Hữu Thiên đứng lại trên bậc thềm bên ngoài tòa án.



Nhìn những chiếc micro ở trước mặt mình, anh nhẹ nhàng nhếch khóe môi lên. Lộ ra một nụ cười điên đảo chúng sinh.



Có nữ phóng viên định lực kém, lúc này đã có chút tim đập loạn nhịp, dđ.lqđ vị Cố Tam thiếu này, dáng dấp thật sự quá đẹp trai rồi. Có phải không?



,



Cố Thừa Diệu nắm chặt tay Diêu Hữu Thiên, khẽ gật đầu với những phóng viên kia.



"Những câu hỏi vừa rồi của các bạn, bây giờ tôi sẽ cho các bạn đáp án, bảo đảm cho các bạn tin tức có thể viết được."



Phóng viên muốn biết cái gì, chỉ có Cố Thừa Diệu hiểu rõ nhất. Lời vừa nói ra, những ánh đèn flash kia lập tức lóe lên gay gắt hơn.



Tin tức? Tin tức gì?



Rốt cuộc tên Cố Thừa Diệu này muốn làm gì?



,



Trừ Cố Thừa Diệu ra, đây là tiếng lòng của người nhà họ Diêu cùng với bạn bè Diêu Hữu Thiên có mặt ở đây.



Trong lòng Diêu Hữu Thiên thoáng hiện lên một chút lo lắng không yên, sự lo lắng này còn khiến cô cảm thấy bất an hơn lần Cố Thừa Diệu nói cô vu hãm anh ở hiện trường xét xử.



Không riêng gì cô, Diêu Hữu Quốc và Diêu Hữu Gia đứng sau lưng cô không xa cũng đưa mắt nhìn nhau, không hiểu Cố Thừa Diệu đang muốn làm gì.



Cố Thừa Diệu kéo tay Diêu Hữu Thiên rất chặt, không cho cô tách khỏi bên cạnh mình.



Nhìn về phía những phóng viên kia, trên mặt anh treo nụ cười rất nhạt, nhưng nụ cười đó lại không hề lan đến đáy mắt.



"Tôi biết mấy ngày nay mọi người đã vất vả rồi. Cũng biết mọi người chạy tới chạy lui vì chuyện của tôi, đó đều là lỗi của tôi."