Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 75 : Đồ đàn bà chết tiệt (2)

Ngày đăng: 16:45 27/05/20


Editor: Xám



Diêu Hữu Thiên biết hôm nay có thể sẽ có sóng gió gì.



Cô càng hiểu rõ hơn, nếu để Cố Thừa Diệu thấy những tờ báo kia thì sẽ có phản ứng thế nào.



Suy cho cùng, những phiền phức này đều là do cô gây ra.



Chế giễu một người đàn ông bất lực, so với việc ép người đàn ông này cưới cô thì còn khiến anh ta khó chấp nhận hơn.



,



Đàn ông trên thế giới này thật kỳ quái. Cho dù là người đàn ông vô dụng hơn, nghèo túng hơn.



Cũng sẽ không khoan dung cho người khác đánh giá năng lực của anh ta.



Cười lạnh.



Vậy thì sao?



Nếu như Cố Thừa Diệu thật sự tức giận, sau đó giết cô thì hay rồi.



Cô, không sợ.



,



Trên thực tế, hôm nay đã được định là ngày đi hưởng tuần trăng mật.



Mẹ chồng Kiều Tâm Uyển vẫn rất quan tâm đến cô.



Du lịch châu Âu một tháng. Còn giúp đỡ cô giải quyết hết toàn bộ thủ tục.



,



Nếu hôm qua Cố Thừa Diệu không trốn chạy, vậy hẳn là bây giờ bọn họ đang ở trên chuyến bay tới biển Aegean.



Diêu Hữu Thiên vô cùng khẳng định, cho dù không có chuyện xảy ra ngày hôm qua. Cố Thừa Diệu cũng sẽ không đi hưởng tuần trăng mật cùng với mình.



Trong lòng hiểu rõ, vậy nên Diêu Hữu Thiên cũng không để tâm. Hôm qua sau khi trở về từ quán bar, cô đã ngủ một giấc thật ngon.



Sáng sớm hôm sau đã xuất hiện ở công ty.



,



Vừa bước vào công ty, đã cảm nhận được vô số ánh mắt mang theo đủ loại tra xét.



Có đồng tình, có đáng tiếc, có kinh ngạc, còn có một số là thương xót và cả chế nhạo.



Diêu Hữu Thiên xem nhẹ tất cả.



Con người sống trên thế giới này, nếu như phải một mực để ý ánh mắt của kẻ khác, vậy thế nào cũng sẽ cực kỳ mệt mỏi.



Cho nên tương đối bình tĩnh tiến vào thang máy, lên phòng làm việc của mình như thường lệ.



Dặn dò thư ký lấy văn kiện tới xem, tiện thể yêu cầu thêm một ly cà phê ——



,



Nhưng tay của cô vẫn chưa động vào tài liệu, cửa phòng làm việc đã bị người khác dùng sức đẩy ra.




Bây giờ nhìn lại, thì ra cô quá ngây thơ rồi. Trên thế giới này, có ai lại chê nhiều tiền hơn chứ?



Chỉ tiếc rằng, Triệu Nhân Uyên thanh cao nho nhã, tài khí tung hoành năm đó cũng không ngoại lệ, yêu thích tiền tài.



Thật là buồn cười.



Nhất là nhìn vẻ mặt giống như bố thí của anh ta. Diêu Hữu Thiên đột nhiên không muốn nhìn thấy khuôn mặt anh ta nữa.



"Anh nói xong chưa? Nói xong rồi thì ra ngoài đi."



,



"Thiên Thiên. Bây giờ em đã biết rồi chứ? Anh mới thật sự là đàn ông. Anh ——"



"Triệu Nhân Uyên. Tôi nói, mời anh đi ra ngoài."



Anh ta đứng ở đây chính là làm ô nhiễm không khí trong phòng làm việc của cô.



Trên mặt Diêu Hữu Thiên tràn đầy tức giận. Nếu không phải vẫn còn kiêng nể ơn cứu mạng trước đây của Triệu Nhân Uyên.



Hôm nay cô nhất định gọi bảo an đuổi anh ta ra ngoài.



,



"Thiên Thiên?" Lời của Triệu Nhân Uyên bị cắt ngang, những ảo tưởng viển vông suốt mấy ngày nay của anh ta bị ép gián đoạn: "Em, em đang nói gì thế?"



"Đi ra ngoài." Thái độ của Diêu Hữu Thiên cực kỳ kiên định: "Tôi không muốn nhìn thấy anh."



"Em lại đuổi anh đi sao?" Triệu Nhân Uyên nhìn cô giống như nhìn người ngoài hành tinh: "Em có biết em đang nói gì không?"



"Tôi chưa từng biết mình đang nói gì như bây giờ."



,



Diêu Hữu Thiên thật sự không hiểu, tại sao Triệu Nhân Uyên lại biến thành bộ dạng ngày hôm nay: "Nếu như anh vẫn không đi ra, tôi sẽ gọi bảo an."



"Thiên Thiên." Triệu Nhân Uyên cảm thấy bất ngờ, suy nghĩ một lát, anh ta đột nhiên đi tới trước mặt Diêu Hữu Thiên: "Thiên Thiên, em đừng rụt rè nữa."



"Giao tất cả cho anh? Chỉ cần em thử qua năng lực của anh, anh tin rằng, em nhất định sẽ không cần gã đàn ông nào nữa."



Lúc nói chuyện, anh ta vươn tay ra muốn ôm Diêu Hữu Thiên vào lòng.



Diêu Hữu Thiên ngồi ở trên ghế làm việc, thấy anh ta vươn tay ra, cô lập tức muốn tránh sang bên cạnh.



Triệu Nhân Uyên cho rằng cô xấu hổ, vươn tay nắm chặt lấy tay cô.



"Đến đây đi. Thiên Thiên, bây giờ hãy để anh thỏa mãn em ——"



,



Anh ta cúi đầu, muốn hôn lên mặt cô, Diêu Hữu Thiên nghiêng mặt ra đằng sau tránh đi, nhưng khóe mắt nhìn thấy cửa phòng làm việc lại người khác mở ra lần nữa.



Cố Thừa Diệu với vẻ mặt u ám, đứng ở cửa.



Khắp người tràn đầy khí thế tàn bạo, mà sương lạnh trên mặt anh gần như sắp kết thành băng.



"Xem ra, hình như tôi đến không đúng lúc?"