Hôn Nhân Sai Lầm
Chương 41 :
Ngày đăng: 12:21 19/04/20
“Cho dù chết chị cũng phải sinh nó ra!” Thái độ của chị không hề có chút lung lay, “Chị đã nói rồi, chị phải sinh con cho Thiên Phi, chị nhất định phải làm được!”
Anh rể rõ ràng đã nhiều lần nghe những câu thế này, thế nên chẳng có phản ứng gì, chỉ gục mặt im lặng.
Tôi đành phải ra chiêu tàn nhẫn: “Chị à, chị cứ muốn sinh con cho anh rể là vì cái gì? Không phải là vì gia đình của anh chị, vì muốn chị và anh rể có thể ở bên nhau, sống thật hạnh phúc sao? Nếu chị sinh đứa bé này ra mà lại mất mạng thì đứa bé sau này phải cần một người mẹ kế, chị có yên tâm được không?”
Anh rể quay sang nhìn tôi: “Đúng thế, Ngọc Minh, Tử Mạt nói rất đúng, nếu đứa bé được sinh ra mà em lại có chuyện thì còn ý nghĩa gì nữa?”
“Em…” Chị quả nhiên có hơi dao động, chị ấy quá yêu anh rể, chính vì không muốn rời xa anh rể nên mới muốn sinh con.
“Có thể mang thai hộ mà.” Tôi cắn răng nói, “Giờ em đã li hôn rồi, không ai có thể can thiệp em nữa, em cũng không cần bàn bạc với ai, chờ sau khi em sinh đứa bé này xong thì có thể mang thai hộ cho anh chị, em hứa với chị đấy, em chỉ cần chị không sao thôi, chị à, bỏ đứa bé này đi, được không?”
Anh rể có vẻ định nói gì đó, nhưng rồi lại mím môi chặt hơn.
Anh tuy không còn yêu chị nữa, nhưng không phải cầm thú, sẽ không muốn chị xảy ra chuyện gì.
Chị khẽ đưa tay vuốt cái bụng nhô cao, vẻ mặt rất đấu tranh: “Chị… Không!”
“Em còn nói không có? Em chính là không muốn nhìn thấy chị hạnh phúc!” Chị càng mắng càng tức giận, “Có phải em bảo Thiên Phi khuyên chị bỏ đứa bé không? Ngay từ đầu em đã muốn chị bỏ đứa bé, em đúng là quá tàn nhẫn! Tử Mạt, sao em có thể như thế? Hôn nhân của em không hạnh phúc cũng không thể đổ lên cho chị, em li hôn đâu phải lỗi của chị, tại sao chị phải giống như em, cuối cùng chẳng còn gì như thế?”
Tôi ngơ ngác nhìn chị, không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Tôi còn có thể khuyên tiếp sao? Chị đã nghi ngờ tôi có ý đồ, tôi mà còn khuyên nữa thì có phải chị sẽ đoán ra được việc giữa tôi và anh rể không?
Chị sau khi nói một tràng thì thấy rất mệt, liền nhắm mắt lại thở hổn hển.
“Ngọc Minh, chúng ta li hôn đi.” Anh rể đột nhiên nói ra một câu kinh thiên động địa.
“Anh rể!” Tôi thất kinh, vội quay sang trừng mắt, “Anh nói nhảm gì thế? Anh…”
Đột nhiên hiểu ra anh rể là vì muốn cứu mạng chị, tôi liền ngậm miệng lại, cảm thấy tim đập dữ dội, bởi tôi còn tưởng anh rể định nói ra chuyện tôi và anh ấy, thật sự hốt hoảng.
“Li hôn?” Chị vội mở mắt rồi hét lên: “Thiên Phi, anh nói cái gì? Anh… anh tại sao…”
“Anh không muốn một đứa con không có mẹ.” Anh rể lạnh lùng nói: “Nếu em sinh nó ra mà lại chết, anh dẫn theo con đi tái hôn thì đứa bé sẽ rất khổ sở. Nếu em không bỏ đứa bé này thì chúng ta li hôn đi.”
“Thiên Phi, anh… anh đừng như thế, em…” Chị vừa sợ vừa đau lòng, khóc nức nở, “Em là vì tương lai của chúng ta, em… em muốn có con, anh đừng làm thế với em, em không thể li hôn với anh, hay là em… hay là bây giờ em chết đi cho rồi, em không muốn…”