Hôn Nhân Sai Lầm

Chương 42 :

Ngày đăng: 12:21 19/04/20


Tôi thật sự không nhẫn tâm, liền khuyên nhủ: “Anh rể, anh cũng đừng cực đoan như thế, chị cũng là vì muốn tốt cho cả hai thôi, đứa bé đã hơn tám tháng rồi, nếu cứ bắt bỏ đi, chị không nỡ cũng là việc thường tình mà, anh cứ từ từ khuyên chị là được, cái gì mà li hôn chứ? Làm vậy quá tàn nhẫn.”



Anh rể nhìn tôi, vẻ mặt lạnh lùng: “Mạng người quan trọng, anh không thể có chút thương xót nào, càng không thể từ từ khuyên nhủ. Ngọc Minh, em nghe cho rõ, nếu bây giờ em không làm phẫu thuật thì chúng ta lập tức li hôn, em có chết cũng đừng trách anh.”



Chị càng khóc to hơn, đấu tranh dữ dội hơn, hoàn toàn không biết phải làm sao.



Tôi tuy cảm thấy buồn cho chị, nhưng không thể không thừa nhận rằng anh rể làm thế này chính là biện pháp duy nhất, giờ đành phải xem chị lựa chọn thế nào thôi.



“Thiên Phi, anh đừng tàn nhẫn thế này…”



“Anh cho em ba phút suy nghĩ.” Anh rể giơ tay nhìn đồng hồ, “Thời gian bắt đầu.”



Tôi thật sự không dám nhìn mặt của chị.



Đổi lại là bất kì người nào cũng đều sẽ khó mà chọn lựa, càng huống hồ chị tôi mong có đứa bé này biết chừng nào.



“Thiên Phi…” Chị gần như không thốt nổi nên lời, ai nghe thấy cũng sẽ không kiềm được nước mắt.



Nhưng anh rể thì không hề động lòng.


Không biết có phải do vừa rồi nói chuyện với chị, tâm trạng tôi quá căng thẳng hay không mà vừa bước ra khỏi cửa phòng bệnh, tôi liền thấy bụng nhói đau, khó chịu vô cùng, liền ôm bụng gập người xuống.



“Em sao thế?” Anh rể lập tức căng thẳng hốt hoảng, “Có phải sắp sinh rồi không?”



“Không nhanh thế đâu.” Tôi lắc đầu, “Có thể là do tâm trạng em không tốt nên mới như thế, em đau bụng quá.”



“Anh đưa em đi khám bác sĩ!” Anh rể hoảng sợ, vừa dìu vừa bế tôi đến khoa sản.



Kết quả kiểm tra có hơi không lạc quan, cái thai có hiện tượng bị suy, bác sĩ bảo tôi cần phải nhập viện quan sát, nếu có chuyện thì sẽ phẫu thuật ngay.



Tôi rất lo lắng, đứa bé chi mới hơn bảy tháng, bây giờ mà sinh ra thì sẽ là sinh non, có sống được tiếp hay không thật sự khó nói.



Tôi tuy đau lòng, nhưng cũng biết việc này đành phải nghe theo số trời, nhưng nếu đứa bé có chuyện gì thì Đào Tịnh Mẫn biết làm sao? Bà ấy liệu có chịu thêm nổi một cú sốc nữa không?



Anh rể dìu tôi ra ngoài an ủi: “Đừng sợ, bác sĩ có lúc nói hơi quá, chẳng qua chỉ muốn tốt cho em thôi. Lát nữa anh sẽ đi làm thủ tục, em cứ nhập viện quan sát tình hình rồi tính tiếp.”



“Em không sao.” Tôi lắc đầu, “Em là bác sĩ, mấy chuyện này em hiểu cả, anh không cần lo cho em, mau đi mua hoa quả cho chị đi.”



“Anh đưa em về phòng bệnh rồi lát nữa sẽ làm thủ tục cho em.” Anh rể vừa nói xong thì điện thoại chợt thông báo có tin nhắn, liền rút ra xem, là tin nhắn thoại do chị gửi đến, anh rể cau mày rồi bật lên.



“Thiên Phi, em không thể chấp nhận chuyện người ta giết con của em, em thấy mình có thể sinh nó ra được, cho nên em xin lỗi, em phải đi thôi, nếu không anh và Tử Mạt chắc chắn sẽ giết chết con em! Đợi sau khi em sinh đứa bé ra rồi sẽ mang nó về tìm anh, em yêu anh, Thiên Phi!”