Hồn Pháp Vô Song

Chương 10 : Mỹ nữ khủng bố

Ngày đăng: 00:45 27/06/20

Sương Ngọc Sơn, giống như cái tên của nó, quanh năm sương mù, từng cơn gió thổi lạnh buốt thấu xương mặc dù thời tiết bắt đầu vào mùa hạ. Trên đỉnh núi, một thiếu nữ đang mặc một bộ y phục xanh phỉ thúy, tóc dài tết hai bên. Khuôn mặt non nớt ánh lên một vẻ nhu mì, ủy mị, đôi mắt đen láy cùng chiếc mũi thon và đôi môi mọng kia, tin chắc rằng sau này nàng nhất định sẽ là một đại mỹ nhân.
"Sư phụ, Linh Pháp Quyết con đã tiến lên cảnh giới tam tinh! (cấp 3, nhưng gọi tam tinh cho sang mồm =))"
Thiếu nữ kia tựa hồ vui vẻ nói.
"Ân, vậy là từ giờ con đã có thể Nhập khí."
Vị sư phụ kia nói.
"Nhập khí?"
Thiếu nữ hỏi lại.
"Công pháp của con là một bản thể không hoàn chỉnh, chủ tu của nhánh Linh Pháp Quyết này là Dương. Khi công pháp thăng tiến tam tinh, đan điền sẽ tự động quá trình trao đổi chất và khí, tốc độ hấp thu Dương khí của con ssẽ tăng ba thành so với Pháp giả thông thường."
Vị sư phụ kia từ tốn giải thích.
"Vâng, Linh Nhi hiểu rồi."
Thiếu nữ khẽ cúi mình nói.
"Ân, con đi luyện tập tiếp đi"
Vị sư phụ chỉ cười rồi quay đi.
"Thiên phú thật là nghịch thiên...quả là thiên địa chiếu cố, Thần giới nhất định sau này sẽ là của con…không, cả đại lục sẽ là của con!"
Vị sư phụ lẩm bẩm.
-------===-------
Trởi lại với Phong Khải của chúng ta, hắn ra sao rồi nhỉ? Ồ vẫn chưa thể chết được!Phong Khải bị trói bằng dây có Pháp khí, sau đó hai tên binh lính quẳng hắn lên chiếc xe kéo rồi bố trí kết giới xung quanh, ngăn hắn ra ngoài.
"A a, số ta đúng là số con rệp đi mà."
Phong Khải thầm nhủ.
Sau khi các thứ xong xuôi, cả đoàn bắt đầu trở về Kinh thành.
Trên đường đi, Phong Khải vẫn mải suy nghĩ công pháp Huyễn Hồn Pháp Quyết, thực sự hiện tại hắn phải ở gần tử thi thì mới có thể hấp thu khí tức để tăng tu vi, vấn đề bây giờ là hắn đang không biết phải làm thế nào? Hắn chỉ là một Khí Pháp nho nhỏ, đâu có thể giết ai được chứ.
Đoàn quân lúc này đang đi ngang qua một con suối, chợt không khí xung quanh cảm giác khá âm u và sương mù mặc dù đang là buổi trưa."Đường càng ngày càng khó đi a!"
An Cát Hữu sứ nói.
Nhưng càng đi tiếp các tầng sương mù càng hiện rõ ra, không quanh càng tối lại giống như mặt trời bị thứ gì đó nuốt chửng.
"Không ổn, Tướng quân, chúng ta không thể xác định phương hướng."
Lúc này An Cát Hữu sứ mới hoảng hốt.
"Mau lệnh cho hai binh sĩ dò đường."
Anh Vũ ra lệnh.
An Cát tuân lệnh, sau đó ra lệnh hai tên binh lính tiến lên phía trước và bắt đầu dò đường.
Hai tên đi rồi, cả đoàn bắt đầu đợi.
"Đã nửa tiếng trôi qua, sao hai tên kia vẫn chưa trở về?"
Anh Vũ nhíu mày hỏi. Nhưng rồi bóng tối và sương mù vẫn tiếp tục bao phủ. Rồi có một tia sương màu đen lướt qua tay của một tên binh lính, một tiếng "Xèo!!" vang lên.
"Aaaag!"
Binh lính kia kêu lên.
"Thạch Đầu, ngươi bị làm sao vậy?"
Một binh lính khác hỏi lại.
"C...có một thứ gì đó rất lạnh lẽo vừa lướt qua ta…"
Nói rồi binh lính tên Thạch Đầu kia giơ tay lên, một luồng khói nhẹ trên giáp tay bay lên.
Rồi một âm thanh kinh rợn rít lên, làm cho tất cả ai ở đây đều giật mình.
"Tướng quân, chúng ta mặc kệ hai tên kia, mau cho toàn quân xuất phát, nếu về kinh đô chậm trễ Hoàng thượng ắt sẽ hỏi tội"
Lúc này Thanh Hiên mới cung kính quay ra nói.
Nhưng chưa kịp dứt câu, một tiếng rít xé gió vang lên.
Phậppp!
Một tên binh lính đã đứt một tay.
"Aaaaaa!"
Binh lính kia thét lên đau đớn.
"Nguy rồi, có mai phục!"
Anh Vũ tướng quân quát lên. Binh lính ai nấy tuốt gươm, rút vũ khí ra để tự vệ. Tất cả lùi dần về phía Tướng quân
ququ
Phậppp!
Lại một tiếng nhưng lần này không phải là một cái tay mà là một cái đầu người.
"Chết tiệt! Là kẻ nào gan to dám chống lại hoàng quân triều đình?"
An Cát lúc này hơi run hét to.
"Khanh khách!"
Một tiếng cười như chuông bạc vang lên rồi một làn sương tối tụ lại với nhau, một nữ nhân hiện ra.
Nữ nhân này mặc y phục màu đen tím bó sát người làm lộ ra những đường còn lồi lõm trông rất mê người, chỗ nào cần phô thì phô ra, làn da trắng, đôi môi anh đào cùng chiếc răng nanh trắng nhỏ hơi nhô ra ở khóe môi. Mái tóc trắng xõa ngang hông, đầu đội chiếc mũ hình bán nguyệt uốn thẳng ra sau đầu rồi vòng lên như hai chiếc sừng, cùng với hai phụ kiện nhô ra trên vành tai, nom vẻ thành thục vũ mĩ khiến cho nam nhân sôi trào.
"Các hạ là ai, vì sao lại cản trở hoàng quân thi hành nhiệm vụ?"
Anh Vũ xuống ngựa nhíu mày hỏi.
"Khanh khách, hóa ra là quan quân triều đình sao, thất lễ, thất lễ rồi!"
Nữ nhân kia lại cười.
"THÔNG TIN:
TÊN: Lam Nhược Yêu Cơ.
PHÂN LOẠI: Linh thú
ĐẲNG CẤP: Ngũ giai hậu kỳ (tương đương Kim Pháp cửu trọng)"
Thông tin về nữ nhân kia được Thiên lý nhãn phân tích rồi truyền vào não Phong Khải.
"Thì ra là Linh thú ngũ giai, thảo nào có thể hóa thành nhân loại."
Phong Khải tự nhủ.