Hồn Pháp Vô Song
Chương 13 : Duy lộ ngã tẩu
Ngày đăng: 00:45 27/06/20
Nhân giới, là nơi nhân loại sinh sống giống như Thần giới và Ma giới. Ở nhân giới có Tam quốc - Mạc Vũ Quốc, Tần Lục Quốc, Bạch Hạ Quốc với chế độ quân chủ chuyên chế do Hoàng đế đứng đầu. Mặc dù đúng là cường giả vi tôn, nhưng bản thân mỗi một Hoàng đế cũng là một cao thủ tu luyện giả, chưa kể còn có Tuyên Tông Môn đứng đằng sau, làm cho ba quốc gia này đứng vững trong Nhân giới…
Sơn mạch Ba Ngạn, nằm ngăn cách giữa Mạc Vũ Quốc và Tần Lục Quốc. Sơn mạch này nổi tiếng là hiểm trở cùng với vô số thú tộc cùng với cách dược thảo quý hiếm và cũng là nơi đặt chân của các dong binh đoàn...
Tại một hang cốc nào đó, một thanh niên đang nằm bất tỉnh trong một sơn động nhỏ hơn của hang cốc này.
"Ưgg, đây là đâu...sao mình lại ở đây?"
Thanh niên đó chợt tỉnh lại, nhìn ngắm xung quanh rồi tự hỏi.
"Cậu đã tỉnh rồi..."
Một bóng người bước vào sơn động, đó là một ông lão tóc bạc chừng lục tuần với khuôn mặt cương nghị và mày kiếm nhưng trông rất hiền hậu và gần gũi.
"Ưm... xin hỏi tiền bối, ta đang ở đâu đây?"
Thanh niên kia lịch sự đáp lời.
"Đây là sơn mạch Ba Ngạn, ta tìm thấy cậu trong rừng, cậu đã ngủ một ngày một đêm rồi."
Ông lão kia đáp.
"...Đã một ngày một đêm rồi ư."
Thanh niên kia giật mình.
"Tiểu bối, cậu tên gì, tại sao lúc ta tìm thấy cậu lại có xác của hoàng quân bên cạnh?"
Ông lão kia hỏi.
"Vãn bối họ Vương, tên Phong Khải, xin đa tạ tiền bối đã ra ta cứu giúp."
Phong Khải hành lễ với ông lão.
"Haha, đừng khách sáo! Là ta thuận tiện thôi... cứ gọi ta là Đan lão."
Ông lão phất tay nói.
"...Chuyện là... vãn bối bị hoàng quân nghi ngờ là đạo tặc..."
Sau đó Phong Khải lại toàn bộ câu chuyện cũng như về bản thân cho Đan lão nghe, tất nhiên là trừ việc hắn xuyên không và chuyện hắn là Hồn Pháp song tu vì hắn sẽ giữ lại nó làm bí mật riêng hắn.
"Ồ, thú vị đấy, xem ra số phận của cậu không được tốt cho lắm, bị gia tộc ruồng bỏ, haizz..."
Đan lão nghe xong trầm ngâm nói.
"...Vậy bây giờ cậu tính đi đâu?"
"Vãn bối đâu còn nơi nào để đi chứ... gia tộc ruồng bỏ, mẫu thân thì vẫn còn chịu khổ ở cái gia tộc chết tiệt kia…"
---===---
Vương gia - Mạc Vũ Quốc - Nhân tộc.
Bên ngoài gia môn của Vương gia từ sáng sớm đã có bốn cỗ xe ngựa lớn trước cửa. Trên rèm xe mỗi hai bên đều lần lượt có bốn chữ: L M - HÀN - TRỊNH - TIÊU. Đó là bốn trong năm đại gia tộc ở Mạc Vũ Quốc này.
Trong Vương gia, tại chính phòng có năm người đang ngồi, ngồi bên trên chính là gia chủ Vương gia, Vương Quân. Hai người phía bên tả là gia chủ Lâm gia, Lâm Huyên và gia chủ Hàn gia, Hàn Vũ. Hai phía bên hữu là gia chủ Trịnh gia, Trịnh Văn Đoàn và gia chủ Tiêu gia, Tiêu Nhược Vân.
"Vương huynh, sắp tới là Diêu Dương đại hội, không biết Vương gia đã chuẩn bị tới đâu a?"
Gia chủ Hàn Vũ vận y phục xanh khẽ hướng gia chủ Vương Quân hỏi.
"Phải đấy, náo nhiệt lớn như vậy, Vương gia phải tham gia chứ, hơn nữa ta nghe nói đại thiếu gia là Vương Nguyên là đệ tử nội môn của Lục Phiến Môn, đang theo sư phụ là Vân Thiên Lam đúng không, thật là hổ phụ sinh hổ tử mà!"
Lâm gia chủ Lâm Huyên liên tục vỗ mông ngựa làm Vương Quân chỉ biết cười trừ.
"...Lần này Diêu Dương đại hội được mở rộng quy mô. Lần này không chỉ là con em trong đại gia tộc, môn phái lớn được tham gia mà tất cả thanh thiếu niên dưới ba mươi tuổi đều có thể đăng kí. Lần này Hoàng gia ngoài Đông Phong Thái tử còn có thêm Thiên Hương công chúa."
Sau khi quay lại bàn chuyện chính sự, lúc này Vương Quân mới lên tiếng.
"Nga, vậy sao… Nghe nói thái tử và công chúa là đệ tử ngoại môn của Tuyên Tông Môn, không ngờ lại tham gia náo nhiệt lần này."
Giọng nói trong như tiếng suối cất lên, một nữ nhân tuổi chừng ngoài tam tuần, khuôn mặt thanh tú cùng đôi mục quang êm dịu như thu thủy cất tiếng là của gia chủ Tiêu gia, Tiêu Nhược Vân lên tiếng.
"Đấy cũng là điều tại hạ lo lắng…"
Vương Quân khẽ thở dài, rồi nói tiếp
"...Nghe nói, cuộc thi lần này được đổi mới.
Ta chỉ lo đám hậu bối sẽ bại dưới tay các tinh anh của các môn phái lớn."
Mọi người cũng gật gù.
"Theo tại hạ được biết, hình như lần này nếu đạt được quán quân của cuộc thi thì người vô địch sẽ nhận được một Pháp khí hoặc Hồn khí Trung phẩm sơ giai."
Gia chủ Trịnh gia là Trịnh Văn Đoàn nãy giờ mới lên tiếng.
Lúc này mọi người bắt đầu sửng sốt. Cái gì a, một Pháp khí, Hồn khí Trung phẩm sơ giai cần một Hồn giả Ngân cấp mới có thể luyện ra. Vậy mà đám hậu bối lại có thể sử dụng, xem ra ban tổ chức là Hoàng gia đưa ra một cái giá không hề nhỏ.
"...Ấy là chưa kể sau khi thắng ở mỗi vòng còn được nhận một bộ Hồn kĩ hoặc Pháp kĩ Hạ phẩm cao giai."
Đến đây thì mọi người chấn động thực sự. Pháp kĩ, Hồn kĩ hay Vũ khí đều chia ra năm bậc, Hạ - Trung - Thượng - Siêu - Cực. Mỗi bậc lại chia ra thành ba cấp, Sơ - Trung - Cao. Phải biết muốn học được kĩ năng cần phải có Hồn lực cùng Pháp lực đủ mạnh mẽ nếu không sẽ chướng khí bạo thể mà chết, hơn nữa cần phải có khả năng lĩnh ngộ cực cao mới có thể học kĩ thuật cao. Hạ phẩm kĩ năng cao giai xem ra cần ít nhất đạt đến tu vi Đồng cấp mới có thể tu tập.
Sơn mạch Ba Ngạn, nằm ngăn cách giữa Mạc Vũ Quốc và Tần Lục Quốc. Sơn mạch này nổi tiếng là hiểm trở cùng với vô số thú tộc cùng với cách dược thảo quý hiếm và cũng là nơi đặt chân của các dong binh đoàn...
Tại một hang cốc nào đó, một thanh niên đang nằm bất tỉnh trong một sơn động nhỏ hơn của hang cốc này.
"Ưgg, đây là đâu...sao mình lại ở đây?"
Thanh niên đó chợt tỉnh lại, nhìn ngắm xung quanh rồi tự hỏi.
"Cậu đã tỉnh rồi..."
Một bóng người bước vào sơn động, đó là một ông lão tóc bạc chừng lục tuần với khuôn mặt cương nghị và mày kiếm nhưng trông rất hiền hậu và gần gũi.
"Ưm... xin hỏi tiền bối, ta đang ở đâu đây?"
Thanh niên kia lịch sự đáp lời.
"Đây là sơn mạch Ba Ngạn, ta tìm thấy cậu trong rừng, cậu đã ngủ một ngày một đêm rồi."
Ông lão kia đáp.
"...Đã một ngày một đêm rồi ư."
Thanh niên kia giật mình.
"Tiểu bối, cậu tên gì, tại sao lúc ta tìm thấy cậu lại có xác của hoàng quân bên cạnh?"
Ông lão kia hỏi.
"Vãn bối họ Vương, tên Phong Khải, xin đa tạ tiền bối đã ra ta cứu giúp."
Phong Khải hành lễ với ông lão.
"Haha, đừng khách sáo! Là ta thuận tiện thôi... cứ gọi ta là Đan lão."
Ông lão phất tay nói.
"...Chuyện là... vãn bối bị hoàng quân nghi ngờ là đạo tặc..."
Sau đó Phong Khải lại toàn bộ câu chuyện cũng như về bản thân cho Đan lão nghe, tất nhiên là trừ việc hắn xuyên không và chuyện hắn là Hồn Pháp song tu vì hắn sẽ giữ lại nó làm bí mật riêng hắn.
"Ồ, thú vị đấy, xem ra số phận của cậu không được tốt cho lắm, bị gia tộc ruồng bỏ, haizz..."
Đan lão nghe xong trầm ngâm nói.
"...Vậy bây giờ cậu tính đi đâu?"
"Vãn bối đâu còn nơi nào để đi chứ... gia tộc ruồng bỏ, mẫu thân thì vẫn còn chịu khổ ở cái gia tộc chết tiệt kia…"
---===---
Vương gia - Mạc Vũ Quốc - Nhân tộc.
Bên ngoài gia môn của Vương gia từ sáng sớm đã có bốn cỗ xe ngựa lớn trước cửa. Trên rèm xe mỗi hai bên đều lần lượt có bốn chữ: L M - HÀN - TRỊNH - TIÊU. Đó là bốn trong năm đại gia tộc ở Mạc Vũ Quốc này.
Trong Vương gia, tại chính phòng có năm người đang ngồi, ngồi bên trên chính là gia chủ Vương gia, Vương Quân. Hai người phía bên tả là gia chủ Lâm gia, Lâm Huyên và gia chủ Hàn gia, Hàn Vũ. Hai phía bên hữu là gia chủ Trịnh gia, Trịnh Văn Đoàn và gia chủ Tiêu gia, Tiêu Nhược Vân.
"Vương huynh, sắp tới là Diêu Dương đại hội, không biết Vương gia đã chuẩn bị tới đâu a?"
Gia chủ Hàn Vũ vận y phục xanh khẽ hướng gia chủ Vương Quân hỏi.
"Phải đấy, náo nhiệt lớn như vậy, Vương gia phải tham gia chứ, hơn nữa ta nghe nói đại thiếu gia là Vương Nguyên là đệ tử nội môn của Lục Phiến Môn, đang theo sư phụ là Vân Thiên Lam đúng không, thật là hổ phụ sinh hổ tử mà!"
Lâm gia chủ Lâm Huyên liên tục vỗ mông ngựa làm Vương Quân chỉ biết cười trừ.
"...Lần này Diêu Dương đại hội được mở rộng quy mô. Lần này không chỉ là con em trong đại gia tộc, môn phái lớn được tham gia mà tất cả thanh thiếu niên dưới ba mươi tuổi đều có thể đăng kí. Lần này Hoàng gia ngoài Đông Phong Thái tử còn có thêm Thiên Hương công chúa."
Sau khi quay lại bàn chuyện chính sự, lúc này Vương Quân mới lên tiếng.
"Nga, vậy sao… Nghe nói thái tử và công chúa là đệ tử ngoại môn của Tuyên Tông Môn, không ngờ lại tham gia náo nhiệt lần này."
Giọng nói trong như tiếng suối cất lên, một nữ nhân tuổi chừng ngoài tam tuần, khuôn mặt thanh tú cùng đôi mục quang êm dịu như thu thủy cất tiếng là của gia chủ Tiêu gia, Tiêu Nhược Vân lên tiếng.
"Đấy cũng là điều tại hạ lo lắng…"
Vương Quân khẽ thở dài, rồi nói tiếp
"...Nghe nói, cuộc thi lần này được đổi mới.
Ta chỉ lo đám hậu bối sẽ bại dưới tay các tinh anh của các môn phái lớn."
Mọi người cũng gật gù.
"Theo tại hạ được biết, hình như lần này nếu đạt được quán quân của cuộc thi thì người vô địch sẽ nhận được một Pháp khí hoặc Hồn khí Trung phẩm sơ giai."
Gia chủ Trịnh gia là Trịnh Văn Đoàn nãy giờ mới lên tiếng.
Lúc này mọi người bắt đầu sửng sốt. Cái gì a, một Pháp khí, Hồn khí Trung phẩm sơ giai cần một Hồn giả Ngân cấp mới có thể luyện ra. Vậy mà đám hậu bối lại có thể sử dụng, xem ra ban tổ chức là Hoàng gia đưa ra một cái giá không hề nhỏ.
"...Ấy là chưa kể sau khi thắng ở mỗi vòng còn được nhận một bộ Hồn kĩ hoặc Pháp kĩ Hạ phẩm cao giai."
Đến đây thì mọi người chấn động thực sự. Pháp kĩ, Hồn kĩ hay Vũ khí đều chia ra năm bậc, Hạ - Trung - Thượng - Siêu - Cực. Mỗi bậc lại chia ra thành ba cấp, Sơ - Trung - Cao. Phải biết muốn học được kĩ năng cần phải có Hồn lực cùng Pháp lực đủ mạnh mẽ nếu không sẽ chướng khí bạo thể mà chết, hơn nữa cần phải có khả năng lĩnh ngộ cực cao mới có thể học kĩ thuật cao. Hạ phẩm kĩ năng cao giai xem ra cần ít nhất đạt đến tu vi Đồng cấp mới có thể tu tập.