Hồn Pháp Vô Song

Chương 12 : Bắt đầu từ đây.

Ngày đăng: 00:45 27/06/20

Nữ yêu kia trợn mắt lên nhìn dường như không phục, chưa kịp nói câu nào, mồm phun ra một búng máu rồi chết
"Xin lỗi, kí chủ chưa thể biết thông tin cường giả trên Kim cấp"
Vẫn là âm thanh của Hệ thống vang lên khi Phong Khải khởi động Thiên Lý nhãn.
"Trên cả Kim cấp sao?"
Phong Khải thật sự choáng, chỉ trong hơn một ngày mà hắn gặp không biết bao nhiêu cường giả. Hắn chỉ muốn vào khu rừng nào để kiếm vào con thú để nướng ăn chơi, vậy mà cũng gặp cường giả được, đúng là trời đánh tránh miếng ăn mà!
Một cơn gió xoáy không biết từ đâu thổi tới, một lão nhân mặc y phục màu trắng xuất hiện, lão nhân này chỉ chừng lục tuần. Khẽ đỡ Anh Vũ dậy, sao đó lão nhân đó phất tay biến mất y như lúc đến.
Sau khi lão nhân kia cùng Anh vũ rời đi, không gian dường như bao phủ trong một luồng sương mù nhạt, dường như còn mang theo cả mùi hương hoa nhài.
Phong Khải lúc này đang tuyệt vọng, địch nhân đã chết, hoàng quân cũng chẳng còn ai sống sót, bản thân hắn còn đang chật vật với sợi dây trói chết tiệt này.
"Phải rồi! Sao ta không nghĩ ra nhỉ"
Một ý tưởng lóe lên trong đầu Phong Khải, sau đó hắn ngồi xếp bằng xuống để điều tức, hai tay hắn nắm vào sợi dây trói, sau đó vận chuyển Huyễn Hồn Linh Pháp Quyết.
Từng đợt từng đợt, Pháp lực như dòng chảy bắt đầu theo luồng hấp lực nơi hai bàn tay Phong Khải mà tiến nhập vào cơ thể. Chúng ào ạt tiến vào đan điền như đê vỡ. Nhưng Phong Khải quả là một tay mơ, hắn không hề nghĩ rằng hắn đang thôn phệ Pháp lực của một Ngân Pháp - hơn hẳn hắn ba cấp. Điều đó có nghĩa là nếu thôn phệ hết đống Pháp lực từ sợi dây này thì hắn sẽ bạo thể mà chết.
Pháp lực liên tục tiến vào đan điền của Phong Khải nhưng chỉ một lúc sau thì hắn bắt đầu cảm thấy đau nhức.
"Kí chủ, kí chủ, mau dừng quá trình thôn phệ lại, nếu không sẽ vỡ đan điền, bạo thể mà chết đấy."
Hệ thống lên tiếng nhắc nhở.
Nghe thấy vậy Phong Khải dừng lại ngay, khuôn mặt hắn đang đỏ bừng như say rượu.
"Kí chủ, mau mau đột phá."
Hệ thống lại nhắc nhở.
Phong Khải liền lập tức tiến vào trạng thái đột phá.
Trong cơ thể hắn lúc này, từng đạo Pháp trong cơ thể chợt chuyển hướng quay trở lại đan điền, đan điền trong đầu hắn hình một quả cầu lớn đang liên tục xoay tròn không ngừng. Ngay lúc này, một luồng kình khí chấn động khắp cơ thể Phong Khải rồi thoát ra ngoài.
"Chúc mừng kí chủ đã đột phá Khí Pháp cửu trọng."
Hệ thống chúc mừng.
"Chỉ một chút nữa là đạt tới Thạch cấp a."
Phong Khải có vẻ tiếc nuối, nếu vừa rồi Hệ thống không lên tiếng nhắc nhở, e là hắn vẫn còn hấp thụ Pháp lực nữa nhưng đến lúc đấy thì ông trời cũng không ưu ái tới mức cho hân đầu thai một lần nữa đâu.
"Nguy hiểm thật, Huyễn Hồn Linh Pháp Quyết đúng là có cái hay của nó nhưng cũng nguy hiểm"
Phong Khải tự nhủ.
Hắn vẫn chưa thể sử dụng sức mạnh của các thuộc tính. Về cơ bản, ở Khí cấp chỉ tạm coi như vượt người bình thường chút xíu, chưa thể coi là một tu luyện giả được. Giả sử, lực đánh của một Khí Pháp nhất trọng là một trăm cân thì một quyền của người bình thường ít nhất cũng phải bốn năm chục cân, chưa kể có những người bình thường không cần tu luyện cũng ra một quyền ngang hoặc thậm chí là hơn Khí Pháp nhất trọng. Chẳng qua đặt ra cảnh giới Khí Pháp là vì mặc dù chưa thật sự là tu luyện giả nhưng cũng đã được coi là ngấp nghé rồi. Chỉ khi tu vi đạt tới Thạch cấp thì chính thức được coi là tu luyện giả, chính thức có thể sử dụng năng lượng thuộc tính.
Thu hồi tạp niệm, hít một hơi thật sâu, Phong Khải dường như cảm thấy thoải mái hơn. Nghĩ tới nương thân là hắn lại có động lực để tiếp tục.
"Ế, sợi dây này có vẻ đã lỏng ra."
Khẽ cựa quậy một lát, sợi dây trói hắn đã tụt xuống bụng. Phong Khải hơi cựa mình một chút thì rốt cục cũng thoát khỏi bị trói.
Vươn vai một cái, Phong Khải thoát khỏi cái lồng giam này. Nhìn thấy các thi thể của các binh sĩ bên dưới làm hắn suy nghĩ một hồi, gì chứ, các binh lính toàn những người có tu vi Thạch cấp cả đấy, hơn nữa muốn đột phá thì cả Hồn lực và Pháp lực phải cùng đồng thời đột phá, mà Pháp khí của hắn đã sớm bước qua cảnh giới Khí cấp rồi.
"Thôi, bỏ qua không nên tham, cái gì cũng phải từ từ, dục tốc bất đạt mà"
Hắn tự nhủ rồi rời đi.
Phong Khải rời đi, nhưng không hiểu sao hắn cảm thấy lạnh hết sống lưng, một cơn gió tạt qua mặt hắn, mặc dù đang là mùa hạ nhưng cũng làm hắn lạnh buốt. Vừa tiến thêm vài bước nữa chợt đôi mắt Phong Khải díu vào nhau, chẳng mấy chốc hắn ngã vật ra đất.
...
"Du Du, ta không biết là quyết định của ngươi có đúng không nữa, ngươi thật sự nghĩ "hắn" có thể sao?"
Một giọng nữ tử trong trẻo cất lên, có lẽ nàng đang hỏi ai đó hoặc cũng có lẽ là tự hỏi chính mình.
"...E là...chỉ có nàng ta mới giúp được hắn
Nữ tử kia tự nhủ