Hồn Pháp Vô Song
Chương 4 : Vạn sự khởi đầu nan (1)
Ngày đăng: 00:45 27/06/20
Trông vị phu nhân này, không ai nghĩ tới đây là một phu nhân của Vương gia, trông chẳng khác nào kẻ hầu người hạ. Ở Vương gia, hai mẹ con Phong Khải chỉ được hưởng một cái đặc ân là được ở khu đình viện thấp bé này mà không phải ở chung chạ với gia nhân nô bộc khác. Thế nhưng công việc thì vẫn phải làm và mỗi tháng chỉ được trợ cấp ba trăm tệ. Về cơ bản thì cuộc sống cũng không đến nỗi là khó khăn, chỉ có điều hai mẹ con hắn luôn bị áp bức và xỉ nhục thế nhưng cha hắn cũng không hề có ý kiến gì mặc dù mẹ con hắn bị đối xử như vậy. Lãnh thị mặc một chiếc áo màu cẩm thạch nhưng trông có vẻ cũ và đã phai sờn theo năm tháng. Lãnh thị mặc dù đã bước sang tuổi trung niên nhưng trông chỉ như ngoài đôi mươi, mái tóc dài óng mượt, khuôn mặt hình trái xoan với đôi lông mày thanh tú, xem ra khi còn trẻ Lãnh thị đích thực là một mỹ nhân.
Cất ống kim chỉ đi, Lãnh thị quay về phía sau và bất chợt giật mình, đôi mắt xưng húp giống như đã khóc rất lâu nhưng bất chợt lại giống như sắp khóc thêm một lần nữa.
"Khải..... Con...... con đã về rồi đấy sao. Con có biết nương lo lắng cho con mấy ngày nay thế nào không?"
Lãnh thị chạy tới bên đứa con trai duy nhất mà ôm nó vào lòng, vừa nức nở vừa nói.
"Con....."
Phong Khải lúng túng không biết phải làm sao. Kiếp trước, lúc hắn còn nhỏ cha hắn đã mất sớm, mẹ hắn thì tiến thêm một bước nữa, nên hắn phải sống với ông bà và gia đình bên nội. Nhưng các cô chú ruột luôn hắt hủi và đánh đập hắn nên từ nhỏ Phong Khải chưa hề được biết đến tình yêu thương của cha mẹ. Nhưng hắn vẫn phải sống, sống trong sự nhục nhã và bất lực.
"Con... con không sao."
Phong Khải hơi lúng túng một lát rồi gượng cười, nói.
"Chắc con đói lắm rồi phải không, để nương đi lấy đồ ăn cho con."
Nói rồi Lãnh thị chạy đi, nhìn theo bóng lưng của nương mình, có một chút gì đó rung động trong linh hồn của Phong Khải.
"Từ nay về sau người chính là mẹ của con a. Con sẽ tận lực bảo vệ cho người."
Phong Khải tự nhủ.
Sau đó Lãnh thị mang đồ ăn tới, thoạt nhìn thì trông có vẻ khá là giống bánh bao ở kiếp trước của hắn.
"Con mau ăn đi, đây là bánh màn thầu mà con thích ăn đấy."
Mặc dù không đói nhưng trước sự yêu thương và lo lắng của Lãnh thị, rốt cục bốn cái bánh màn thầu cũng sạch bách.
Sau khi ăn no, Phong Khải ngồi lên giường và suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra. Hắn đã xuyên không được hai ngày nhưng về cơ bản cũng đã hiểu được phần nào về thế giới này. Ở kiếp trước của hắn, có tiền là có quyền nhưng còn ở đây thì có thực lực thì mới có quyền. Chẳng trách ở kiếp trước có người đã từng nói: "Ở xã hội không có chuyện đúng sai, chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu. Còn ai dám động chạm tới ta thì ta sẽ đáp lại.", ngẫm ra thì câu nói đó ở thế giới này là đúng thật.
"Ta không thể khuất phục trước số phận, ông trời đã cho ta cái mạng thứ hai thì nhất định ta phải nắm quyền thiên hạ, chỉ có như vậy bất cứ kẻ nào cũng phải phục ta, nhất định phải: Say nằm gối mỹ nhân, tỉnh thiên hạ tay nắm!"
Phong Khải kiên định xiết chặt hai bàn tay vào với nhau rồi nói.
"Bất quá với cái cơ thể yếu ớt này thì làm sao ta có thể tu luyện đây"
Nói rồi hắn thở dài.
Bất chợt hình như nhớ ra điều gì đó, Phong Khải lấy cái gì đó từ trong túi áo. Đó là hai viên Hồn đan và Linh đan lấy được từ trong miệng của Thiểm Điện Hoa Báo.
"Hệ thống, Hồn đan và Linh đan có tác dụng gì?"
Phong Khải ý niệm cho Hệ thống và hỏi.
"Hồn đan có tác dụng như một loại phụ trợ giúp cho Hồn sư có thể hấp thụ Âm khí, Linh khí thì ngược lại, tuy nhiên chỉ có tác dụng đối với những chức giả hoàn toàn mất đi khả năng hấp thụ Âm Dương khí trong tự nhiên. Ngoài ra còn có tác dụng đề thăng thực lực thêm ngũ phẩm."
Hệ thống nói.
"Vậy sao..."
Phong Khải vừa nhìn hai viên đan vừa nói.
"Tuy nhiên, giá của một viên Hồn đan, Linh đan giá cao ngất ngưởng, còn cao hơn gấp đôi so với Yêu đan. Một viên Yêu đan giá năm mươi vạn tệ, còn Hồn đan và Linh đan ít cũng phải trên dưới trăm vạn tệ.".
Năm mươi vạn tệ a! Một con số đủ để nuôi sống một gia đình trong nửa năm. Còn hơn một trăm vạn tệ thì có lẽ đủ để nuôi cả một gia tộc trong 1 tháng. Thế mới biết, dù có giàu có đến đâu mà một khi tu vi đã bị ảnh hưởng thì cũng không ai ngu mà bỏ ra hơn một trăm vạn tệ để mua một viên Hồn đan, Linh đan. Giả sử, một Tướng Pháp nhất trọng sơ kỳ cần một viên Linh đan thì lên tới trung kỳ, vậy tính ra để lên tới Tôn Pháp sơ kỳ thì ít cũng phải cần cần tới hai mươi bảy viên Linh đã tức là khoảng hơn hai triệu bảy trăm ngày tệ. Một con số khổng lồ ngang ngửa với một tông môn trên đại lục này. Vì vậy, một khi tu vi không thể đề thăng được nữa thì nên chấp nhận dừng lại.
Cất ống kim chỉ đi, Lãnh thị quay về phía sau và bất chợt giật mình, đôi mắt xưng húp giống như đã khóc rất lâu nhưng bất chợt lại giống như sắp khóc thêm một lần nữa.
"Khải..... Con...... con đã về rồi đấy sao. Con có biết nương lo lắng cho con mấy ngày nay thế nào không?"
Lãnh thị chạy tới bên đứa con trai duy nhất mà ôm nó vào lòng, vừa nức nở vừa nói.
"Con....."
Phong Khải lúng túng không biết phải làm sao. Kiếp trước, lúc hắn còn nhỏ cha hắn đã mất sớm, mẹ hắn thì tiến thêm một bước nữa, nên hắn phải sống với ông bà và gia đình bên nội. Nhưng các cô chú ruột luôn hắt hủi và đánh đập hắn nên từ nhỏ Phong Khải chưa hề được biết đến tình yêu thương của cha mẹ. Nhưng hắn vẫn phải sống, sống trong sự nhục nhã và bất lực.
"Con... con không sao."
Phong Khải hơi lúng túng một lát rồi gượng cười, nói.
"Chắc con đói lắm rồi phải không, để nương đi lấy đồ ăn cho con."
Nói rồi Lãnh thị chạy đi, nhìn theo bóng lưng của nương mình, có một chút gì đó rung động trong linh hồn của Phong Khải.
"Từ nay về sau người chính là mẹ của con a. Con sẽ tận lực bảo vệ cho người."
Phong Khải tự nhủ.
Sau đó Lãnh thị mang đồ ăn tới, thoạt nhìn thì trông có vẻ khá là giống bánh bao ở kiếp trước của hắn.
"Con mau ăn đi, đây là bánh màn thầu mà con thích ăn đấy."
Mặc dù không đói nhưng trước sự yêu thương và lo lắng của Lãnh thị, rốt cục bốn cái bánh màn thầu cũng sạch bách.
Sau khi ăn no, Phong Khải ngồi lên giường và suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra. Hắn đã xuyên không được hai ngày nhưng về cơ bản cũng đã hiểu được phần nào về thế giới này. Ở kiếp trước của hắn, có tiền là có quyền nhưng còn ở đây thì có thực lực thì mới có quyền. Chẳng trách ở kiếp trước có người đã từng nói: "Ở xã hội không có chuyện đúng sai, chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu. Còn ai dám động chạm tới ta thì ta sẽ đáp lại.", ngẫm ra thì câu nói đó ở thế giới này là đúng thật.
"Ta không thể khuất phục trước số phận, ông trời đã cho ta cái mạng thứ hai thì nhất định ta phải nắm quyền thiên hạ, chỉ có như vậy bất cứ kẻ nào cũng phải phục ta, nhất định phải: Say nằm gối mỹ nhân, tỉnh thiên hạ tay nắm!"
Phong Khải kiên định xiết chặt hai bàn tay vào với nhau rồi nói.
"Bất quá với cái cơ thể yếu ớt này thì làm sao ta có thể tu luyện đây"
Nói rồi hắn thở dài.
Bất chợt hình như nhớ ra điều gì đó, Phong Khải lấy cái gì đó từ trong túi áo. Đó là hai viên Hồn đan và Linh đan lấy được từ trong miệng của Thiểm Điện Hoa Báo.
"Hệ thống, Hồn đan và Linh đan có tác dụng gì?"
Phong Khải ý niệm cho Hệ thống và hỏi.
"Hồn đan có tác dụng như một loại phụ trợ giúp cho Hồn sư có thể hấp thụ Âm khí, Linh khí thì ngược lại, tuy nhiên chỉ có tác dụng đối với những chức giả hoàn toàn mất đi khả năng hấp thụ Âm Dương khí trong tự nhiên. Ngoài ra còn có tác dụng đề thăng thực lực thêm ngũ phẩm."
Hệ thống nói.
"Vậy sao..."
Phong Khải vừa nhìn hai viên đan vừa nói.
"Tuy nhiên, giá của một viên Hồn đan, Linh đan giá cao ngất ngưởng, còn cao hơn gấp đôi so với Yêu đan. Một viên Yêu đan giá năm mươi vạn tệ, còn Hồn đan và Linh đan ít cũng phải trên dưới trăm vạn tệ.".
Năm mươi vạn tệ a! Một con số đủ để nuôi sống một gia đình trong nửa năm. Còn hơn một trăm vạn tệ thì có lẽ đủ để nuôi cả một gia tộc trong 1 tháng. Thế mới biết, dù có giàu có đến đâu mà một khi tu vi đã bị ảnh hưởng thì cũng không ai ngu mà bỏ ra hơn một trăm vạn tệ để mua một viên Hồn đan, Linh đan. Giả sử, một Tướng Pháp nhất trọng sơ kỳ cần một viên Linh đan thì lên tới trung kỳ, vậy tính ra để lên tới Tôn Pháp sơ kỳ thì ít cũng phải cần cần tới hai mươi bảy viên Linh đã tức là khoảng hơn hai triệu bảy trăm ngày tệ. Một con số khổng lồ ngang ngửa với một tông môn trên đại lục này. Vì vậy, một khi tu vi không thể đề thăng được nữa thì nên chấp nhận dừng lại.