Hồn Pháp Vô Song
Chương 5 : Vạn sự khởi đầu nan (2)
Ngày đăng: 00:45 27/06/20
Thu hồi suy nghĩ Phong Khải lên giường và đi ngủ ngay. Đã từ rất lâu hắn mới lại có một giấc ngủ ngon như vậy. Trước đây vì hắn từng là một nhà khảo cổ nên thường thức rất khua để làm việc. Nhưng từ sau khi xuyên không cuối cùng hắn cũng có được một giấc ngủ thoải mái. Ngoài trời, những vì sao chiếu sáng mờ ảo, không gian thật tĩnh lặng và yên bình. bất quá Phong Khải không hề biết rằng, con đường gian nan của hắn bắt đầu từ đây.
Sáng sớm hôm sau, khi bình minh ló rạng, cũng là lúc bắt đầu một ngày mới ở Vương gia. Gia nhân lúc nào cũng đi lại hối hả, dường như làm không bao giờ hết việc. Phong Khải thức dậy, vẻ mặt tràn đầy sảng khoái. Hắn bước ra sân rồi làm một vài động tác thể dục. Bỗng từ đâu có một tiếng nói truyền tới.
"Dậy..... dậy mau đám vô tích sự này, mau dậy làm việc đi. Hôm nay Vương gia có khách quý tới, mau mau đi làm việc đi."
"
THÔNG TIN.
Tên: Hàn Hổ
Giới tính: Nam
Cảnh giới: Đồng Pháp tứ trọng
Tư chất: Hỏa hệ Pháp giả
Thông tin thêm: Là quản gia của Vương gia. "
Thông tin từ Hệ thống truyền vào đầu hắn.
Âm thanh này đến từ một gã mập mạp với đôi mắt híp, thoạt nhìn trông có vẻ hãm tài. Gã quản gia đảo mắt một vòng rồi dừng lại trên người Phong Khải, vẻ mặt y bất chợt sững sỡ nhưng rồi ánh mặt lập tức trở nên lạnh lẽo. Một lát sau y bước về phía Phong Khải. Trong khi Phong Khải vẫn còn đang mải suy nghĩ thì đột nhiên một cú đấm trời giáng vào má phải của Phong Khải làm hắn thoát khỏi dòng suy nghĩ.
"Mày có não không hả thằng cẩu tạp chủng kia?"
Hàn Hổ trừng mắt nhìn Phong Khải, dường như đôi y mắt híp vốn đã híp nãy lại càng híp hơn.
Bị ăn một cú đau điếng, trong lòng Phong Khải bốc lửa, nhưng đâu thể làm gì được hắn, hắn là một Pháp giả, còn mình chỉ là một phàm nhân mà thôi.
"Mau đi làm việc đi!"
Y quát thêm một lần nữa, Phong Khải đành phải đi theo những người gia nô khác đi làm việc. Hắn cũng không có ngu mà lại phản kháng.
"Cẩu nô, rồi sẽ biết tay ta"
Phong Khải ngoảnh lại rồi thầm nghĩ.
-------===-------
Sau đó Phong Khải cùng đám người gia nô đến một dãy nhà giống như nhà kho. Công việc là vác các bao hàng hóa vào trong nhà bếp.
Công việc của hắn đến giữa trưa thì cũng kết thúc. Quay về căn phòng phía sau hậu viện, Phong Khải ngồi xuống giuờng, nghĩ lại về chuyện lúc sáng nay.
"Ta nhất định phải trở thành Hồn giả hoặc Pháp giả, ta không thể chấp nhận số phận này, không thể."
Ánh mắt Phong Khải lóe lên, không chỉ bị ăn đấm của Hàn Hổ sáng nay mà trong lúc làm việc ở nhà kho hắn cũng bị xỉ vả không ít.
"Nhưng làm thế nào bây giờ?"
Nhưng rồi ánh mắt ấy lại trầm xuống.
Rồi chợt hắn nhớ ra gì đó, hắn móc trong túi áo ra hai viên Hồn đan và Linh đan.
"Hấp thụ Âm khí, Dương khí. Nhưng căn bản ta lại không phải Hồn giả, Pháp giả."
Phong Khải suy nghĩ một lúc, Hồn đan và Linh đan chỉ dành cho chức giả, rơi vào tay hắn coi như vô dụng. Suy nghĩ đến đây, tâm trạng Phong Khải không khỏi phiền muộn, ông trời đã cho hắn tái sinh ở thế giới này, muốn hắn làm lại từ đầu nhưng không ngờ lại cho hắn xuyên không qua cái thân thể yếu ớt này.
Thoáng một lúc, Phong Khải đứng dậy, nhưng chả hiểu hắn đạp phải cái gì đó nên trượt chân ngã cái oạch xuống sàn nhà.
"Ah!!"
Phong Khải kêu lên, trong lúc hắn ngã, hai viên đan điền kia trượt khỏi tay hắn, bắn lên trên rồi..... rơi thẳng vào miệng hắn.
Một cơn đau ập đến với cơ thể hắn, từng luồng năng lượng trong thiên địa trong không gian ba động rồi tràn vào người Phong Khải như thác nước.
"Ahhhh!!!"
Phong Khai đau đớn kêu lên. Trong cơ thể hắn, từng luồng năng lượng tràn vào các kinh mạch, linh hồn. Cơ thể hắn nóng lên dường như muốn tan chảy ra. Thỉnh thoảng phát ra những tiếng "xèo xèo".
Trong cơ thể hắn, từng khúc xương vang lên tiếng lạch cạch, từng kinh mạch phồng lên rồi lại xẹp xuống. Loại biến đổi này làm Phong Khải như muốn chết đi sống lại.
"Hệ thống xác nhận tự động kích hoạt chết độ Phục Sinh Mệnh."
Tiếng Hệ thống vang lên trong đầu hắn, nhưng Phong Khải lúc này không thể để ý đến điều gì khác. Trong khoảnh khắc này, từng khúc xương của Phong Khải vỡ vụn ra rồi lại tái tạo lại, kinh mạch đập phập phồng, dường như đang tích tụ một luồng năng lượng nào đó.
Sáng sớm hôm sau, khi bình minh ló rạng, cũng là lúc bắt đầu một ngày mới ở Vương gia. Gia nhân lúc nào cũng đi lại hối hả, dường như làm không bao giờ hết việc. Phong Khải thức dậy, vẻ mặt tràn đầy sảng khoái. Hắn bước ra sân rồi làm một vài động tác thể dục. Bỗng từ đâu có một tiếng nói truyền tới.
"Dậy..... dậy mau đám vô tích sự này, mau dậy làm việc đi. Hôm nay Vương gia có khách quý tới, mau mau đi làm việc đi."
"
THÔNG TIN.
Tên: Hàn Hổ
Giới tính: Nam
Cảnh giới: Đồng Pháp tứ trọng
Tư chất: Hỏa hệ Pháp giả
Thông tin thêm: Là quản gia của Vương gia. "
Thông tin từ Hệ thống truyền vào đầu hắn.
Âm thanh này đến từ một gã mập mạp với đôi mắt híp, thoạt nhìn trông có vẻ hãm tài. Gã quản gia đảo mắt một vòng rồi dừng lại trên người Phong Khải, vẻ mặt y bất chợt sững sỡ nhưng rồi ánh mặt lập tức trở nên lạnh lẽo. Một lát sau y bước về phía Phong Khải. Trong khi Phong Khải vẫn còn đang mải suy nghĩ thì đột nhiên một cú đấm trời giáng vào má phải của Phong Khải làm hắn thoát khỏi dòng suy nghĩ.
"Mày có não không hả thằng cẩu tạp chủng kia?"
Hàn Hổ trừng mắt nhìn Phong Khải, dường như đôi y mắt híp vốn đã híp nãy lại càng híp hơn.
Bị ăn một cú đau điếng, trong lòng Phong Khải bốc lửa, nhưng đâu thể làm gì được hắn, hắn là một Pháp giả, còn mình chỉ là một phàm nhân mà thôi.
"Mau đi làm việc đi!"
Y quát thêm một lần nữa, Phong Khải đành phải đi theo những người gia nô khác đi làm việc. Hắn cũng không có ngu mà lại phản kháng.
"Cẩu nô, rồi sẽ biết tay ta"
Phong Khải ngoảnh lại rồi thầm nghĩ.
-------===-------
Sau đó Phong Khải cùng đám người gia nô đến một dãy nhà giống như nhà kho. Công việc là vác các bao hàng hóa vào trong nhà bếp.
Công việc của hắn đến giữa trưa thì cũng kết thúc. Quay về căn phòng phía sau hậu viện, Phong Khải ngồi xuống giuờng, nghĩ lại về chuyện lúc sáng nay.
"Ta nhất định phải trở thành Hồn giả hoặc Pháp giả, ta không thể chấp nhận số phận này, không thể."
Ánh mắt Phong Khải lóe lên, không chỉ bị ăn đấm của Hàn Hổ sáng nay mà trong lúc làm việc ở nhà kho hắn cũng bị xỉ vả không ít.
"Nhưng làm thế nào bây giờ?"
Nhưng rồi ánh mắt ấy lại trầm xuống.
Rồi chợt hắn nhớ ra gì đó, hắn móc trong túi áo ra hai viên Hồn đan và Linh đan.
"Hấp thụ Âm khí, Dương khí. Nhưng căn bản ta lại không phải Hồn giả, Pháp giả."
Phong Khải suy nghĩ một lúc, Hồn đan và Linh đan chỉ dành cho chức giả, rơi vào tay hắn coi như vô dụng. Suy nghĩ đến đây, tâm trạng Phong Khải không khỏi phiền muộn, ông trời đã cho hắn tái sinh ở thế giới này, muốn hắn làm lại từ đầu nhưng không ngờ lại cho hắn xuyên không qua cái thân thể yếu ớt này.
Thoáng một lúc, Phong Khải đứng dậy, nhưng chả hiểu hắn đạp phải cái gì đó nên trượt chân ngã cái oạch xuống sàn nhà.
"Ah!!"
Phong Khải kêu lên, trong lúc hắn ngã, hai viên đan điền kia trượt khỏi tay hắn, bắn lên trên rồi..... rơi thẳng vào miệng hắn.
Một cơn đau ập đến với cơ thể hắn, từng luồng năng lượng trong thiên địa trong không gian ba động rồi tràn vào người Phong Khải như thác nước.
"Ahhhh!!!"
Phong Khai đau đớn kêu lên. Trong cơ thể hắn, từng luồng năng lượng tràn vào các kinh mạch, linh hồn. Cơ thể hắn nóng lên dường như muốn tan chảy ra. Thỉnh thoảng phát ra những tiếng "xèo xèo".
Trong cơ thể hắn, từng khúc xương vang lên tiếng lạch cạch, từng kinh mạch phồng lên rồi lại xẹp xuống. Loại biến đổi này làm Phong Khải như muốn chết đi sống lại.
"Hệ thống xác nhận tự động kích hoạt chết độ Phục Sinh Mệnh."
Tiếng Hệ thống vang lên trong đầu hắn, nhưng Phong Khải lúc này không thể để ý đến điều gì khác. Trong khoảnh khắc này, từng khúc xương của Phong Khải vỡ vụn ra rồi lại tái tạo lại, kinh mạch đập phập phồng, dường như đang tích tụ một luồng năng lượng nào đó.