Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)

Chương 16 : Đoạn phím trắng

Ngày đăng: 19:07 19/04/20


Dõi mắt nhìn theo bóng người con gái chạy đi Shyz cười nhạt.



_Anh sụp đổ rồi em à!



*Cộp..cộp*



Một bóng người dừng trước mặt anh với khuôn mặt trầm ngâm,nhìn vào đứa con trai,ông Hạo khẽ lắc đầu.



Ông làm gì thế này? Mọi việc đã đi quá xa khiến không thể kiểm soát.Chính tay ông đã đẩy con trai mình vào tấm bi kịch do lòng ích kỷ của riêng ông và sau đó là lòng hối hận không thể nào bù đắp.



_Ba xin lỗi! Hại con mất con bé một lần nữa rồi! Nếu có thể..hãy theo đuổi như cách con đã làm.Ba! Tuyệt đối không ngăn cản.



Sự xuất hiện của ông Hạo khiến anh dở khóc dở cười,liệu pháp này có chắc chắn không?



Hình ảnh anh bị lấm lem trong mắt người con gái anh yêu,sau mọi thứ lại trở về vạch xuất phát,là bắt đầu một hành trình mới,xóa sạch vết thương khiến con người kia hoàn chỉnh.Thế nhưng,anh lại không dám chắc vào khả năng của mình.Vì..nó chỉ hận anh!Hận anh rất nhiều là đằng khác!



______________________



*Hộc..Hộc*



Rời khỏi sân bay nó liên tục chạy với nhiều km trong ngày,chết tiệt cứ thích hành hạ bản thân.



Dừng trước nhà thờ nó cúi người thở dốc,kì thật,trước giờ nó chưa từng đến đây.



Bước chậm rãi vào trong,con người kia nhìn những hàng ghế dài bỏ trống thở dài.



Đứng trước mặt thánh ala nó khẽ khàng nhắm chặt mắt chấp tay cầu nguyện.



*Cộp..cộp*



Một con người khác cũng đứng cạnh nó nhắm chặt mắt,vô tri vô giác cười nhếch môi.Dù tiếng động rất lớn nhưng người con gái đó không hề hay biết có người đứng bên cạnh mình.



Cầu nguyện xong nó mỉm cười,khẽ quay đầu thì nụ cười kia tắt hẳn.Người đứng bên cạnh thật trùng hợp,không ai khác ngoài người cầm ô.



Khoảng cách rất gần nên cũng cho nó nhìn kĩ mặt anh hơn,nốt ruồi dưới mắt kia có chút thu hút nó.Khẽ đỏ bừng mặt,nó nhanh chóng xoay người đi.



*Bạch*



Anh dùng tay mình để giữ chặt tay nó giữ lại,tay còn lại đặt yên trong túi quần.



Cảm nhận hơi ấm từ bàn tay nó từ từ xoay người lại,nhìn Korean nó đâm ra khó hiểu.Anh ta muốn gì ở nó sao?



_Áo của tôi?



Ba chữ này mà anh ta cũng nói được!Đúng là cực kỳ keo kiệt,chỉ có một chiếc áo mà cũng đòi nó ngay lúc này!



_Có cơ hội tôi sẽ trả cho anh! Buông tay tôi ra đi! Ở trước mặt chúa mà anh dám động tay động chân như vậy à?




*Bịch*



Đưa tay đánh mạnh vào ngực anh,nó không ngừng bật khóc.Người con trai kia hừ lên một tiếng rồi đưa tay giữ chặt hai cổ tay kia áp mạnh vào tường.



_Anh muốn gì nữa đây?



Nó gắt.



_Chúng ta tiếp tục đi!



Chạm nhẹ làn môi vào môi nó anh mím chặt rồi từ từ rời ra,cứ vậy lập đi lập lại nhiều lần.Con người này,khiến anh có chút muốn chiếm hữu nhưng lại không nở ra tay.Chỉ nhìn nước mắt kia,anh lại muốn đùa cợt.



Kết thúc màn khóa môi anh từ từ buông nó ra,đâm đâm nhìn vào anh nó run rẩy không cất thành lời.



_Em là người đầu tiên dám lớn tiếng mắng tôi! Nụ hôn này chính là hình phạt cho kẻ không biết phép tắc!



Lau sạch nước mắt của con người kia,anh lạnh lùng quay người đi.



Vừa ra đến cửa đã bắt gặp Ken,Korean khẽ trau mày.



_Mày đi đâu đây thằng kia?



Ken hỏi.



_Chúng ta cùng một mục tiêu!



Khẽ nhếch môi con người kia ung dung bước ra ngoài.Mặt Ken trầm ngâm chạy nhanh đi vào trong.



Nhìn thấy nó đang khóc,anh vội vàng chạy lại.Bắt gặp Ken,nó vô cùng khó xử.



_Em làm sao vậy?Sao lại khóc?



_Ken! Hức hức!



_Nói anh nghe có chuyện gì vậy?



Anh luống cuống hỏi,nhìn anh nó càng khóc to hơn.



_Em muốn trở về Pháp!Em không muốn ở đây nữa! Em không muốn,hức hức!



_Được rồi! Anh đưa em trở về Pháp!



Kéo nó vào lòng,anh khẽ đưa tay vuốt nhẹ đầu,đôi mắt phút chốc đỏ rực.



"Korean.."